Donnerstag, 20. Oktober 2011

Chuyến Đi Thăm Việt Nam khiến lại phải ghét Chủ Nghĩa Cộng Sản


Chuyến Đi Thăm Vit Nam khiến li phi ghét Ch Nghĩa Cng Sn
 ***
Dennis Prager
PBD dch

Nhìn thy Min Bc Cng Sn khiến phi ni gin trước nhng cái chết vô nghĩa và nhng li di trá lch s.


Tht khó mà km ni các xúc đng ca tôi — nht là không tránh được phi ni gin — trong chuyến viếng thăm Viêt Nam ca tôi hi tun trước. Tôi càng ngưỡng m người dân Vit bao nhiêu — thông minh, yêu đi, t trng, và chăm ch — thì tôi li càng tc gin lũ Cng Sn đã gây đau kh quá nhiu cho người dân nước này (và dĩ nhiên c người M chúng ta) trong na thế k sau ca thế k 20.

Điu không may là lũ Cng Sn vn cai tr nước này. Mà Vit Nam ngày nay đã đón nhn cách duy nht, ch nghĩa tư bn và th trường t do, đ thoát khi cnh nghèo đói, ch khoan nói đến chuyn thnh vượng. Vy thì 2 triu người Vit phi b mng trong Chiến Tranh Vit Nam đ làm gì? Tôi mun hi mt trong nhng tên lãnh đo Cng Sn đang cai tr Vit Nam câu hi đó. Tôi mun hi: “Này đng chí, đng chí đã b hết tt c nhng gì mà đng Cng Sn ca đng chí đã tranh đu cho kỳ được: nào là cng sn, nông nghip tp th, hoch đnh trung ương, và quân phit, ngoài nhng lý tưởng khác na. Vy thì hãy nhìn li xem H Chí Minh yêu kính ca đng chí và đng ca đng chí đã hy sinh hàng triu đng bào người Vit ca đng chí thì đúng ra là đ được cái gì?”

Không có câu tr li nào là câu tr li hay. Ch có mt li nói di và mt li nói tht, và li nói tht thì tht là thê lương.

Li nói di chính là câu tr li ca Cng Sn Vit Nam, cũng như hu hết mi li nói di ca Cng Sn, và đã được khi Thiên T không Cng Sn trên Thế Gii lp li. Li nói di này đã (và vn tiếp tc đang) được dy ti hu hết các vin đi hc phương Tây, và đã (và vn tiếp tc đang) được hu hết mi phương tin truyn thông trên đa cu truyn ti: Li nói di đó là Cng Sn Vit Nam (tc là Bc Vit), và Vit Cng ch tranh đu giành đc lp cho nước h khi tay ngoi bang. Trước hết là tranh đu chng Pháp, sau đó là Nht, ri đến M. Nhng người M sinh vào thi hu chiến (sau thế chiến 2) s nh là h c được nhc nh mãi H Chí Minh là George Washington ca Vit Nam, và ông ta yêu mến Hiến Pháp Hoa Kỳ và đã dùng bn hiến pháp này làm nn tng mô phng hiến pháp ca ông ta, và ch mun giành đc lp cho Vit Nam.

Sau đây mi là s tht: Tt c nhng tên đc tài Cng Sn trên thế gii đu là nhng tên côn đ ngông cung, thn thánh hóa cá nhân, tham quyn, khát máu. H Chí Minh cũng thế. Hn th tiêu các đi th, tra tn biết bao nhiêu người Vit vô ti mà ch có tri mi biết chính xác được bao nhiêu người, và đe da hàng triu người đ h phi cm súng ra trn cho hn — phi, cho hn và cho đng Cng Sn Vit Nam đm máu, và được mt tên sát nhân “vĩ đi” muôn năm khác ym tr: Mao Trch Đông. Nhưng nhng k ngu dt đo lý ti Hoa Kỳ li c hô to “Ho, Ho, Ho Chi Minh” trong các cuc biu tình chng chiến tranh và gi Hoa Kỳ là nhng k giết người — “Hey, Hey, LBJ, hôm nay ngươi giết được bao nhiêu tr con?”

Đng Cng Sn Vit Nam không đánh M đ giành đc lp cho Vit Nam. M không bao gi mun kim soát người dân Vit, và có mt trường hp tương t đ chng minh điu đó: Chiến Tranh Triu Tiên. M có đánh Cng Sn Triu Tiên đ kim soát Triu Tiên hay không? Hay là 37,000 người M b mng ti Triu Tiên đ người dân Triu Tiên được hưởng t do? Ai đã (và vn là) người có t do hơn — mt người Triu Tiên sng dưới chế đ Cng Sn Triu Tiên Bc Triu Tiên hay mt người Triu Tiên sng ti nơi mà Hoa Kỳ đã đánh bi Cng Sn Triu Tiên?

Và ai đã là người có t do hơn Vit Nam — nhng người sng min Nam Vit Nam không Cng Sn (dù là vi tt c các khuyết đim ca chế đ đó) hay nhng người sng dưới chế đ Cng Sn ca Ho, Ho, Ho Chi Minh Bc Vit Nam?

Hoa Kỳ tranh đu đ gii phóng các nước, không phi đ cai tr h. S tht là, chính đng Cng Sn Vit Nam ch không phi Hoa Kỳ, mi là nhng k mun kim soát người dân Vit. Nhưng li di trá li được tuyên truyn lan rng khp nơi và hiu nghim đến mc đa s mi người trên thế gii — tr nhng người M hu thun cho cuc chiến đó và thuyn nhân người Vit và nhng người Vit khác khao khát t do — c tin rng Hoa Kỳ nhp trn là đ ly km, tungsten, và đ thành lp c mt “đế quc M” gi tưởng trong khi Cng Sn Vit Nam thì tranh đu cho t do ca người Vit.

Tôi ghé đến “Bo Tàng Vin Chng Tích Chiến Tranh Vit Nam” — tòa nhà trin lãm các hình nh chng M cao ba tng ca đng Cng Sn. Chng có gì đ tôi phi ngc nhiên — tôi chng ngc nhiên vì không có đến mt ch ch trích Cng Sn Bc Vit hoc Vit Cng, không có đến mt ch v vic đe da mng sng ca mi người khp nơi nếu h không chiến đu cho Cng Sn, không có đến mt ch v nhng người liu mng đ vượt thoát bng thuyn, thà chu nguy him b mng ngoài bin c, vào bng cá mp, hoc b hi tc tra tn hoc hãm hiếp tp th, còn hơn sng dưới chế đ Cng Sn đã “gii phóng” Nam Vit Nam.

Điu cũng không có gì đáng ngc nhiên là không thy có khác bit gì my gia lch s Chiến Tranh Vit Nam do đng Cng Sn Vit Nam k li vi lch s cuc chiến đó mà hu như sinh viên nào cũng s được nghe k li t hu như bt c giáo sư nào ti bt c trường đi hc nào M Châu, Âu Châu, Á Châu, hoc Châu M La Tinh.

Tôi s kết thúc bng đ tài tôi đã bt đu— người Vit. Đã đến thăm Vit Nam thì không th không mang n tượng tt đp v người dân nước này. Tôi hy vng tôi còn sng đ thy ngày người dân Vit Nam, được gii phóng khi nhng li di trá ca Cng Sn hin vn lan tràn trong đi sng hàng ngày ca h, hiu rng mi mng người Vit hy sinh trong cuc chiến chng M đu b phí phm vô nghĩa, là thêm mt mng người na trong s 140 triu sinh mng b đem ra hy sinh trước b th tên gi thn khát máu nht trong lch s: Ch Nghĩa Cng Sn.


— Dennis Prager is a nationally syndicated radio talk-show host and columnist. He may be contacted through his website, dennisprager.com.

Source: “Trip to Vietnam Revives Hatred of Communism – by Dennis Prager”. Có th google tìm bn tiếng Anh khp nơi trên web.

CHUYỆN THA HÓA CỦA MÈO, CHÓ VÀ SÂU BỌ

Lời tựa: Dưới đây là một trong những bài viết của một tác giả trong nước, phần nào phản ánh sự chua xót cay đắng khi mô tả một phần nhỏ thực trạng rùng rợn cảnh địa ngục trần gian thối nát, trong đó nhân dân Việt Nam đang bị trị, rên xiết trong chế độ ngụy quyền của bọn cai ngục đỏ Việt gian cộng sản.  



CHUYN THA HÓA CA MÈO, CHÓ VÀ SÂU BỌ

Chuyện mèo.
Nhà tui có ba người nhưng có tới tám con mèo. Năm ngoái mèo mẹ sinh ba, năm nay lại sinh bốn. Hàng xóm cũng đầy mèo, nên tui kêu cho mãi mà không ai lấy. Vả lại lũ chuột lộng hành quá, thôi thì nuôi thêm mèo, may ra chúng sẽ bớt phá chút nào chăng.
Trước đây, chỉ cần nuôi một con mèo, nhà quanh năm không có bóng chuột. Trộm cướp sợ công an thế nào, thì chuột sợ mèo y chang như vậy. Mà không lo chuyện mèo ăn vụng, một phần bởi dưa cà không bằng thịt chuột.
 Giờ thì có lắm thứ ăn ngon hơn loại thịt hôi rình đó, nên để mèo bớt ăn vụng, chỉ có cách mời chúng ăn trước. Mèo thời nay được chăm béo như lợn, nên lười làm bổn phận của mình. Chúng tự thị đến mức không thèm giấu cứt nữa, suốt ngày con người chỉ lo dọn cứt mèo. Đêm đêm cả xóm lại giật thót mình vì tiếng gào man dại dâm đãng khi làm tình của bọn thoái hóa này.
 Nhà tui có một bình thủy tinh chuyên đựng cá khô. Miện bình chỉ lọt nắm tay nhỏ, nên lũ mèo chịu chết. Một hôm, tình cờ tui thấy một con chuột nhắt chui vào bình, rồi chuyển cá ra ngoài cho mấy con chuột to. Thế là lũ chuột khuân gần hết bình cá lên giấu trên gác xép. Sáng mai lại thấy lũ mèo tranh nhau cá khô. Hóa ra chúng thông đồng với nhau. Thảo nào, nuôi bao nhiêu mèo mà chuột ngày càng tăng.
  Trong bầy mèo, chỉ có một con sống bằng thịt chuột. Nó là con mèo tam thể, loại mèo quý này không bao giờ ăn vụng. Lũ mèo mun kia tẩy chay nó. Chắc vì nó không cùng đi ăn trộm, nhưng có thể chỉ vì nó khác màu lông. Nhưng một hôm, con chó dữ hàng xóm chạy sang cắn chết con mèo quý. Không ai hiểu vì sao, con chó lại cắn đúng con mèo nhanh nhẹn nhất.

 Chuyện chó.
 Ngày xưa, nhiệm vụ của chó là giữ nhà và dọn vệ sinh. Chó cũng là loài vật gần gũi với con người nhất. Nói chúng là nô bộc trung thành của người cũng không ngoa. Khi con người đi săn, nó là kẻ dẫn đường. Các cụ bảo “Lạc đường, nắm đuôi chó. Lạc ngõ, nắm đuôi trâu” đố có sai. Vậy thiên chức cao cả nhất của chó là: dẫn đường.
 Ngày nay lũ chó thoái hóa, không giữ được nhà, chẳng dọn nổi vệ sinh, mà dẫn đường lại càng không thể. Không phải người nuôi chó giữ nhà, mà là làm nhà giữ chó. Không phải chó dọn phân người, mà người dọn phân chó. Chó không dẫn đường, mà người phải dắt nó đi dạo và đi ỉa đái. Có khi, chó vẫy đuôi với người ngoài và cắn người nhà.
  Ông bạn tui, làm sếp ở thành phố, nhà nuôi một con Béc giê to. Mỗi ngày nó xơi bay vài kí thịt bò. Mốt mới đang thịnh hành là mốt Bécgiê, thay cho mốt chó Nhật đã lỗi. Nhà cao cửa rộng, chủ yếu dành cho chó ở. Bạn tui tất tả suốt ngày, có khi nửa đêm mới chạy về để ngủ. Uy phong sếp của hắn, chỉ thể hiện ở cơ quan. Về nhà thì hắn phải dựa uy của ông Béc giê. Đứng trước vị Béc tròm trèm một tạ này, khách khứa đến cầu cạnh không run thì mới là lạ.
 Có lần anh bạn hỏi tui:
- Cậu biết răng người xưa gọi là “cẩu quan” không?. Tui chột dạ, lắc đầu. Anh ta tiếp:
- Cẩu quan, vừa hàm ý khen“Quan như cẩu” nhưng cũng có hàm ý khen“Cẩu như quan”. Cậu xem, con Béc này còn lẫm liệt hơn khối kẻ...
 Không ngờ, ông Béc lẫm liệt đó lại phản chủ. Tháng trước, bạn tui bất ngờ bị nó cắn gần chết, may hàng xóm đến kịp thời. Điều kỳ lạ, là anh ta vẫn tiếp tục nuôi con Béc. Chỉ có điều, anh ta ít thả nó và không dám vuốt ve nữa.
 Chuyện đời Tống, ông Bao Chửng dùng mỗi một cái “Cẩu đầu trảm”, trảm hết những cẩu quan tha hóa, nên yên được thiên hạ. Đời nay, "Cẩu đầu trảm" chỉ trảm được cẩu nhép, chưa bao giờ đụng đến những cẩu đáng trảm. Loại “Cẩu đầu trảm” ấy, có ở khắp nơi, nhiều nhất ở vùng đặc sản Nhật Tân

Chuyện sâu bọ.
  Lại nói chuyện ăn đặc sản. Sâu bọ chính là món ăn đặc sản cao cấp nhất hiện nay. Tui đã vào quán "Đặc sản sâu". Không còn lo chuyện “Con sâu làm rầu nồi canh” nữa, vì ở đây đã có những nồi canh toàn sâu. Rồi lại món sâu xào, món rắn rết hấp, món nhộng tẩm bột. Sâu, sâu, sâu, trong quán này sâu bọ lên ngôi.
 Ngoài chợ, thứ gì không có sâu bọ chen lẫn vào, thì bị người mua nghi ngờ. Rau thì phải "rau nào sâu ấy", nước mắm, hoa quả thì phải thum thủm, và dứt khoát là phải có ròi bọ.
  Nhưng ngoài ruộng vườn, sâu bọ vẫn là lũ phá hoại như xưa, nên vẫn phải loại trừ. Khốn nỗi, sâu bọ đời nay tha hóa nặng, nên không còn dễ trị như trước. Chúng nhờn với mọi loại thuốc trừ sâu. Khắp nơi, dân tình đang lao đao với sâu bọ.
  Hồi nhà tui còn trong xóm cũ, khi cam, bưởi, tắt, quýt ngoài vườn có sâu, thì chỉ cần vãi một nắm tro bếp, là chúng đi hết. Nay thì vài bữa xịt một lần thuốc sâu, mà chúng cứ sống nhăn răng.
  Vườn mới nhà tui, rất nhiều cây nhãn. Mùa nào cũng đầy hoa, có mùa quả con tríu cả cành, nhưng chưa bao giờ có nổi một chùm nhãn để ăn. Ấy là vì bọn bọ xít. Phun thuốc, chỉ đuổi chúng được dăm hôm. Có hôm, tui lấy sào xua chúng, chúng bay lên tán loạn, đồng loạt tưới xuống một thứ nước gì đó, rồi lại hạ xuống chỗ cũ. Hóa ra chúng phóng nước đái ra để phản công tui. Nước đái bọ xít một loại axít cực mạnh, có thể làm mù mắt, bỏng da. Hú vía, tui không mơ đến chuyện ăn nhãn và không dám đứng dưới gốc nhãn nữa.
 Mối mọt cũng một loài với sâu bọ. Mối mọt ăn gỗ, ăn rừng, ăn đê điều, cầu cống, nhà cửa. Sâu bọ ăn tất cả mọi thứ, kể cả xác chết. Và con người đang phải oằn lưng trả tiền cho các thứ chúng ăn. Chúng lại sinh ra các loại bướm để mê hoặc người. Nơi nào sâu bọ nhiều là lũ bướm xuất hiện. Con người ghét sâu nhưng lại thích bướm, kể cũng lạ. Thời nay, con người mà tấn công sâu bọ, chúng đáp trả ngay. Thông thường thì chúng tấn công trước, con người chống đỡ và bỏ chạy. Càng thoái hóa, chúng càng mạnh. Càng biến chất, chúng càng phàm ăn và độc ác. Chưa bao giờ lũ sâu bọ sợ người, mà chỉ thấy người sợ chúng. Con người đang biến thành nô lệ của sâu bọ.
   Sự thoái hóa biến chất của mèo, chó và sâu bọ, đang diễn ra trước mắt mọi người. Và lũ vật tha hóa này kết hợp với nhau tàn phá tất cả mọi thứ. Chúng làm cho dân lành điêu đứng, và con người đang bất lực nhìn các con vật gần gũi đó biến thành các Ông Mèo, Ông Chó, Ông Sâu Bọ. Bất lực vì họ không thể ngăn nổi sự tha hóa của lũ vật. Bất lực vì những con vật đó không còn bị chi phối bởi các quy tắc sống của con người.