Gần 37 năm trôi qua, tập đoàn VGCS không thể bám víu vào câu: "tàn dư của Mỹ Ngụy để lại" mà đổ vấy cho mọi hiện tượng suy đồi luân lý, đạo đức và nhất là việc tập đoàn VGCS đã và đang tiếp tục dâng đất, dâng biển cho Tàu cộng, việc để mặc Tàu cộng nghênh ngang đưa dân Tàu vào sinh sống từ Bắc chí Nam, nhằm kế hoạch thôn tính nước Việt trong "hòa bình và ổn định" trong tương lai.
Kết quả "Trồng Người 100 năm" của lũ Việt-gian đã càng ngày càng lộ rõ. Rõ đến nỗi chúng đang phải rủ nhau tháo chạy khỏi đất nước bằng mọi cách có được, sau khi chủ trương và thực hiện việc bán nước, buôn dân của chúng để thủ lợi cho cá nhân và bè đảng đã gần đến giai đoạn chót.
Một xã hội cùng kiệt về cả vật chất lẫn tinh thần! Chủ trương làm băng hoại xã hội để dễ bề thao túng với bao phương tiện khủng bố càng ngày càng tinh vi và tối tân trên khắp nẻo đường đất nước, mà tập đoàn buôn dân bán nước có cái tên là đảng Cộng-sản Việt Nam đang thủ đắc. Âm mưu đen tối của chúng đã không còn cách gì che đậy, mà chỉ chờ sự căm phẫn đang sôi sục từ lòng dân của cả nước sẽ cuốn phăng lũ Việt-gian về với thủy tổ của chúng một ngày không xa.
Ngoài ra, tác giả Trần Thanh cũng đưa ra một thí dụ điển hình những kẻ tại hải ngoại đã và đang làm tay sai, tiếp tay cho lũ Việt-gian buôn dân bán nước.
***
Theo nguồn: "hồn-việt.co.uk" và "nhàbbáoviệt thường.blogspot.com ".
Các từ viết lái trong bài:
-"Việt - Uych Ni" : ám chỉ và nhắc lại giọng đọc "ngo...ooọng líu lô" của bọn cán bộ Việt gian đội lốt cộng sản đánh bóng "Tuần báo" Việt Weekly", là một trong vô số những hang ổ "nằm vùng", tay sai của gian đảng Việt gian CS trong nước, đang trá hình để hoạt động phá hoại cộng đồng người Việt tỵ nạn VGCS tại hải ngoại.
-"Hùng": Ng. Phương Hùng: Tên đón gió trở cờ, làm tay sai cho Việt gian CS và cái bình phong cò mồi "KBC Hải ngoại" của y.-Bài viết và các chú thích ảnh trong bài chỉ thể hiện quan điểm của riêng tác giả bài viết. Chúng tôi xin giới thiệu đến quý bạn đọc bài viết dưới đây để rộng đường dư luận.
(Chú thích của "Viet Nam-Buddhist").
***
Ðón xuân này nhớ xuân xưa
Trần Thanh
Tony đang ngồi một mình trầm ngâm bên ly rượu mạnh. Chiếc máy lap top trên bàn đang phát ra bản nhạc "Ðón xuân này tôi nhớ xuân xưa" của nhạc sĩ Châu Kỳ:
Ðón xuân này tôi nhớ xuân xưa
Một chiều xuân em đã hẹn hò
Như ướm tình trong cánh hoa mơ
Ðưa hương theo làn gió
Em bảo rằng nên viết thành thơ
Ðón xuân này tôi nhớ xuân xưa
Hẹn gặp nhau khi pháo giao thừa
Em đứng chờ tôi trước song thưa
Tôi đi qua đầu ngõ
Hỏi nhau thầm xuân đã về chưa
................................................
Mọi năm, cứ đến dịp xuân về thì Tony vui lắm vì bạn bè rủ đi chơi liên tục, ăn nhậu thả giàn, hết bạn trai đến bạn gái. Nhưng xuân năm nay chàng rất buồn vì bị chấn động tâm lý. Câu chuyện buồn xảy đến với chàng vào mùa xuân năm ngoái, đến bây giờ vết thương trong lòng vẫn còn rất đau xót, tưởng chừng như không bao giờ nguôi ngoai được. Tony là thanh niên ba mươi tuổi, kỹ sư tốt nghiệp ở Mỹ, còn độc thân vui tính. Chàng theo người bác ruột đi vượt biên lúc mới sáu tuổi, được định cư tại Mỹ năm 1985. Cha mẹ của Tony bị cộng sản giết chết lúc chàng mới có năm tuổi. Con không cha như nhà không nóc; chết cha ăn cơm với cá, chết mẹ liếm lá đầu đường. Hai câu tục ngữ này nói lên sự quan trọng của cha mẹ đối với con cái: không có cha mẹ con cái sẽ bơ vơ, khốn nạn. Ấy vậy mà sự bất hạnh này lại xảy ra liên tiếp đối với Tony chỉ trong vòng một năm, khiến chàng đang là con trai một trong gia đình bỗng chốc hóa ra trẻ bơ vơ đầu đường xó chợ! Thảm kịch gia đình của chàng xảy ra như thế này: cha mẹ của Tony làm nghề buôn bán thịt bò ở chợ Bà Chiểu, cuộc sống khá vất vả vì phải đóng "hụi chết" cho đủ loại đầu gấu việt cộng. Ngoài nghề bán thịt, cha của Tony còn nhận giao thịt bò đến tận nhà mà đa số khách là bọn cán bộ việt cộng giàu có. Trong số những khách hàng, có một người vừa giàu, vừa có thế lực nhất tại Sài Gòn, đó chính là tên bí thư thành ủy việt cộng. Tên này thường xuyên đặt mua mỗi ngày 20 ký thịt bò cho đàn chó bẹc giê của hắn! Khi đến giao hàng, cha của Tony choáng váng vì trong căn biệt thự rộng mênh mông là cả một cái sở thú thu nhỏ: có nuôi cọp, beo, gấu, trăn, cá sấu, chim đại bàng và cả một đàn chó bẹc giê mười con. Ngoài ra, còn có một tiểu đội công an thường xuyên làm nhiệm vụ canh giữ an ninh hết sức cẩn mật. Ðúng là một lãnh chúa, một ông vua con trong một vương quốc thu nhỏ mang tên là "thành phố Hồ Chó Minh"! Giao hàng thịt bò một thời gian, được sự tín nhiệm, cha của Tony được tên bí thư thành ủy thuê làm nhiệm vụ ... xỉa răng cho chó bẹc giê! Ðây là nghề hết sức nguy hiểm vì những con chó bẹc giê này là chó săn được huấn luyện nghiệp vụ tấn công, chuyên cắn cổ họng của nạn nhân. Nhiệm vụ của cha Tony là dùng bình xịt kem đánh răng và dùng bàn chải lông mềm để đánh răng cho đàn chó. Nếu thấy có thịt bò dính trong kẽ răng thì ông phải dùng cây tăm để xỉa, cạy nó ra. Nghề này rất nguy hiểm, mà không có công ty bảo hiểm nào dám bán bảo hiểm, nhưng vì được trả lương cao nên cha của Tony "cũng liều nhắm mắt đưa chân", nhận đại công việc để có tiền nuôi vợ con và đóng hụi chết cho bọn công an việt cộng! Sinh nghề tử nghiệp, câu tục ngữ này thật là chính xác vì tai họa đã đến với ông. Một hôm, trong lúc đang xỉa răng cho một con chó bẹc giê, cha của Tony vô ý làm cho nó đau nên nó nổi giận đớp ngay vào cuống họng của ông rồi nhay nhay mấy cái. Hàm răng sắc lẻm của con chó nghiến đứt ngay đánh phựt cuống họng, khiến cha của Tony chết liền tại chỗ!
Sau biến cố đau thương này, tên bí thư thành ủy bồi thường cho gia đình Tony một số tiền là ... một ngàn Mỹ kim, thế là hết! Mẹ của Tony quá đau buồn, lâm trọng bịnh để rồi vài tháng sau bà ta cũng chết theo chồng. Sau đó, Tony được người bác ruột cho đi vượt biên, cả hai bác cháu được may mắn định cư tại Mỹ kể từ năm 1985. Ðúng ra, trên giấy khai sanh, tên của Tony là "Tèo" nhưng để dễ dàng hội nhập với đời sống mới, tên "Tèo" đã được đổi thành "Tony". Sau đó, theo năm tháng được ăn học tại Mỹ, Tony đã trở thành kỹ sư nhưng chưa bao giờ về thăm Việt Nam vì ông Hùng, bác ruột của Tony là người chống cộng rất triệt để. Ông thường nói với Tony:
- Bác thề sẽ chống cộng tới hơi thở cuối cùng. Ngày nào còn cộng sản thì không bao giờ bác trở về Việt Nam!
Nhưng một hôm, không hiểu vì lý do gì, bác Hùng đã thay đổi lập trường, quay ngoắt 180 độ, cùng về Việt Nam với bốn "đồng chí" trong đảng "Phục Quốc" do ông vừa mới thành lập. Chứng kiến sự kiện này, Tony bỗng thoáng có ý nghĩ bác Hùng như con tắc kè nhưng chàng không dám nói ra. Như đọc được ý nghĩ của Tony, bác Hùng giải thích:
- Không phải là bác đầu hàng cộng sản đâu. Cháu đừng có hiểu lầm bác. Ðây chẳng qua là bác "đổi mới tư duy", cố tìm ra phương hướng mới để đánh bại bọn cộng sản! Phương thức chống cộng của cộng đồng mình suốt 36 năm nay đã quá xưa rồi: vũ khí của mình chỉ có những cụ già run rẩy đi biểu tình, hoan hô, đả đảo thì không thể nào chiến thắng được cộng sản! Do đó, bác đã vạch ra một "chiến lược" mới mang tên là "VÀO HANG HÙM ÐỂ BẮT CỌP"! Ðây là chiến lược hết sức táo bạo, can đảm và sáng tạo, hay nói cho đúng hơn, chính là "KHỔ NHỤC KẾ" mà nhiều thằng ngu không hiểu, cứ lên án bác là đi đầu hàng cộng sản! Chắc cháu đã đọc truyện Ðông Châu Liệt Quốc, biết điển tích Câu Tiễn thực hiện "khổ nhục kế" mà sau này ông đã phục quốc một cách thành công?
Tony sang Mỹ lúc mới sáu tuổi, đi học trường Mỹ, chịu ảnh hưởng văn hóa Mỹ nên những thuyết giảng chính trị của bác Hùng đối với chàng như nước đổ đầu vịt! Tuy vậy, chàng vẫn hơn nhiều người trẻ khác là biết đọc, biết viết tiếng Việt tuy không thông thạo cho lắm. Tuy nghĩ thầm trong đầu, bác Hùng là con tắc kè nhưng Tony không dám nói ra vì từ khi cha mẹ chàng chết, bác Hùng đã nuôi Tony từ nhỏ tới lớn, coi chàng như con ruột. Tony rụt rè hỏi bác Hùng:
- Bác về Việt Nam có vui không? Cháu nghe nói dạo này ở Việt Nam có nhiều thay đổi lắm phải không?
Bác Hùng suýt soa:
- Hoành tráng* lắm cháu ạ. Hoành tráng, hoành tráng, đại hoành tráng! Giàu sang, giàu sang, đại giàu sang! Việt Nam bây giờ giàu mạnh còn hơn ... nước Mỹ nữa! Mình có về chứng kiến tận mắt mới thấy, mới giật mình. Té ra từ trước đến nay, sống trong cái "Thiên đường mù Bolsa", bác đã bị cái đám chống cộng cực đoan bịp bợm, bịt mắt bác, toàn nói láo, xuyên tạc tình hình ở Việt Nam! Chính mắt bác đã trông thấy có những thanh niên trẻ ở Việt Nam hiện nay, mỗi lần hút thuốc, họ dùng tờ giấy bạc 100 đô la Mỹ để mồi thuốc! Họ đi toàn những loại xe hơi trị giá trên một triệu đô la, thậm chí có nhiều người hiện nay đã có máy bay riêng để di chuyển. Có người đã đặt mua đất trên mặt trăng, mua vé đi du lịch mặt trăng; nên nhớ, giá một vé chỉ có ... 25 triệu đô! Chính bác đã gặp một "đại gia" trẻ mới có 25 tuổi mà trong tay anh ta đã có một bộ sưu tập 12 chiếc xe hơi thể thao, giá mỗi chiếc không dưới hai triệu đô la! Chính anh này đã khoe với bác, mỗi lần đi ... ỉa, anh đã dùng giấy bạc 500 đô Mỹ để chùi đít! Nói xin lỗi, tỷ phú Mỹ Bill Gate mà sang Việt Nam, gặp anh ta thì cũng bị mất mặt, cong đuôi bỏ chạy dài!!!
Tony choáng váng vì những lời quảng cáo của bác Hùng, người bác mà xưa nay chàng vốn rất kính phục, coi như cha ruột. Bác Hùng đã nói như vậy thì chắc là có thật vì bác là người có "uy tín", cả cái vương quốc Bolsa này, khi nghe nói đến bác Hùng "pháo điện quang" thì ai cũng ... ngán! (Thật ra, Tony không hiểu vì sao người ta đặt cho bác Hùng cái biệt hiệu là "pháo điện quang" ? Lý do vì chàng thuộc thế hệ trẻ, không đủ sức hiểu hết những thâm thúy của tiếng Việt) Sẵn thấy bác Hùng đang "hồ hởi phấn khởi", Tony tò mò hỏi thêm:
- Thế còn vật giá ở Việt Nam có rẻ không bác?
Bác Hùng "pháo điện quang" lại tiếp tục suýt soa:
- Ối chào rẻ lắm. Rẻ lắm, rẻ lắm, đại rẻ lắm. Giàu sang, giàu sang, đại giàu sang! Bác nói thật với cháu, mức lương kỹ sư của cháu một năm 80 ngàn đô, nếu về Việt Nam thì cháu có thể cưới ... mười người vợ cùng một lúc cũng được! Sướng lắm cháu ạ, một con vợ ở Việt Nam rất xứng đáng đồng tiền bát gạo. Nó lo hết cho mình từ A tới Z. Nói xin lỗi, khi cháu đi đái, nó cũng đi theo để cầm ... cu cho cháu đái! Chả bù những con đàn bà khốn nạn, xấc láo, hôi thối ở bên này, vừa lười vừa xấu như con ma, ấy thế mà hơi một tý là nó đòi ly dị để chia đôi gia tài!
Nghe những lời quảng cáo về "thiên đường cộng sản" của bác Hùng như vậy, Tony bỗng cảm thấy rạo rực, háo hức. Như đọc được ý nghĩ của chàng, bác Hùng khuyến khích:
- Cháu cứ nên về một lần nhìn tận mắt cho biết. Người Mỹ đã nói "seeing is believing". Trước đây, bác chủ trương chống cộng triệt để, không về Việt Nam. Bây giờ nghĩ lại thấy mình rất sai lầm. Ở Việt Nam bây giờ người ta đã tiến bộ rất vượt bực, khi gặp nhau, người ta chỉ bàn tới chuyện mua vé đi du lịch mặt trăng, còn chuyện cơm áo gạo tiền là đồ bỏ, không đáng quan tâm. Vậy mà, hỡi ơi ở bên cái xứ Mỹ lạc hậu này, mình vẫn còn lặn hụp trong những cuộc biểu tình "hoan hô, đả đảo", thật đúng là hành vi một quả trứng mà đòi chống chọi với một tảng núi đá vĩ đại! Ðó là lý do vì sao bác phải về Việt Nam để tìm ra một hướng đi mới để cứu nguy cho dân tộc!
Những lời quảng cáo của bác Hùng làm cho Tony nhớ đến tờ báo Hà Nội Weekly mà bác đặt mua dài hạn. Tờ báo này thường xuyên đăng những bài viết ca ngợi con "rồng" Việt Nam, dưới sự chỉ đạo "sáng suốt" của đảng cộng sản, đã trở thành một cường quốc khoa học kỹ thuật, vượt hơn cả Mỹ, Nhật! Tony hỏi:
- À bác, còn về mặt khoa học kỹ thuật ở Việt Nam thì sao? Bác có thấy điều gì đặc biệt không?
Bác Hùng lại suýt soa như vừa trông thấy thần thánh hiện ra trước mặt:
- Ối giời ơi, hoành tráng lắm cháu ạ! Hoành tráng, hoành tráng, đại hoành tráng! Giàu sang, giàu sang, đại giàu sang! Cháu là kỹ sư ngành hàng không thì cháu phải về Việt Nam một lần, xem cho biết! Khoa học kỹ thuật của họ bây giờ đã tiến bộ tới mức siêu tốc, siêu đẳng, siêu kỹ nghệ, không có một nước nào trên thế giới, kể cả Mỹ có thể sánh kịp! Chính bác đã trông thấy tận mắt một loại xe tải do Hà Nội chế tạo, chạy không cần xăng!
Tony ngạc nhiên:
- Có phải là xe chạy bằng điện phải không bác?
Bác Hùng suýt soa:
- Không, xe chạy bằng điện hay bằng năng lượng mặt trời thì nói gì, quá tầm thường. Nhiều nước trên thế giới đã chế được cách đây vài chục năm. Ðây là loại xe đặc biệt do Hà Nội, đỉnh cao trí tuệ của nhân loại chế tạo: loại xe này CHẠY BẰNG NƯỚC LẠNH! Nghĩa là cứ múc nước ở dưới ruộng lên, đổ vào "bình xăng" là xe cứ chạy bon bon, thế mới kinh hoàng! Xe tải nghiêm chỉnh đấy nhé, không phải chuyện đùa. Cháu nên về xem, nhớ phải ra tận Hà Nội mà xem vì chỉ có ở ngoài Bắc mới có loại xe này!
Thế là vào dịp tết âm lịch Tân Mão, năm 2011, Tony đã đáp máy bay về Việt Nam sau hơn 20 năm xa cách. Chàng vẫn còn một số thân nhân và khá đông bạn bè bên đó. Vì nghe bác Hùng "pháo điện quang" quảng cáo về sự giàu sang bên Việt Nam nên Tony đâm ra khớp, ăn mặc rất lùi xùi và tuyệt đối dấu nhẹm không dám cho ai biết mình là việt kiều ở Mỹ về. Mức lương kỹ sư 80 ngàn đô một năm của mình chỉ là trò hề đối với họ, Tony luôn nhủ thầm. Nhưng thật là bất ngờ, khi gặp lại những thân nhân, Tony đem chuyện bác Hùng ra kể thì ai cũng hỏi một câu giống nhau:
- Ông Hùng là ông nào vậy? Có phải ông ta ở nhà thương Chợ Quán ra hay không?
Tony chẳng hiểu nhà thương Chợ Quán là gì nên hỏi lại:
- Nhà thương Chợ Quán là nhà thương gì? Ông bác tôi đâu có bị bịnh gì?
Mọi người cùng nhao nhao lên trả lời:
- Nhà thương Chợ Quán ở quận tám Sài Gòn là nhà thương ... điên đó, anh không biết sao?
- Biết bao nhiêu người ở bên này còn đang bị đói lên đói xuống, chỉ mong ngày có đủ hai bữa ăn; có người phải đi bán từng lít máu, mà ông Hùng nào đó nói gì kỳ dzậy! Ðù má, ông này nếu không phải là dân Chợ Quán thì cũng là nhà thương điên Biên Hòa!
- Nếu anh không tin thì cứ đi dạo phố một vòng, biết liền ...
Vài ngày sau, Tony đi dạo phố. Cảm giác đầu tiên là chàng bị choáng ngợp bởi khối lượng xe cộ quá đông đúc và khói xe ngợp trời, tới mức nhiều người phải đeo khẩu trang. Nội tình trạng môi trường bị ô nhiễm trầm trọng như thế này thì cho dù có sống trên một núi đô la cũng phải chết yểu! Và đúng như bác Hùng nói, Tony thấy khá nhiều những khách sạn năm sao, những tòa building "hoành tráng" cao ngất và rất lộng lẫy bên cạnh những khu nhà ổ chuột. Tony buột miệng nói với người bạn làm hướng dẫn viên du lịch:
- Chà, hoành tráng quá. Nhiều khách sạn năm sao quá. Việt Nam bây giờ thật là giàu có ...
Người bạn của Tony phản bác:
- Nhiều khách sạn năm sao, nhiều sân đánh golf? Nhưng ai được quyền vào trong đó? Nói xin lỗi, việt kiều như anh cũng chưa chắc gì dám bén mãng tới mấy nơi đó, máy chém bén lắm! Còn dân đen như tụi này thì vẫn ở "khách sạn ngàn sao"! (bụi đời, ngủ ngoài đường)
Một người bạn khác chêm vào:
- Dân làm ăn như tụi tôi mà cả chục năm nay chưa bao giờ được uống một ly cà phê nguyên chất. Toàn là đậu đen trộn với hóa chất của Trung Cộng. Biết là ung thư nhưng không còn cách nào khác! Có lẽ tuổi "thọ" của tụi này chỉ chừng bốn mươi tuổi là hết!
Sau đó Tony và mấy người bạn vào một tiệm ăn sang trọng để ăn trưa. Tuy là tiệm ăn sang trọng nhưng Tony vẫn bị quấy rầy bởi nhiều cô gái đến "khuyến mãi", gạ mua sản phẩm, kể cả bán dâm! Chưa hết, những kẻ bán vé số và trẻ em bụi đời thì nhiều vô số, như bầy ruồi thay nhau bao vây, làm phiền thực khách. Người chủ tiệm biết nhưng vẫn làm lơ, hình như đã có một sự thỏa thuận nào đó. Lúc Tony đang ăn phở gà thì một em bé chừng năm tuổi, người dơ dáy, hôi hám đến năn nỉ:
- Chú ơi, chú đừng húp hết tô phở nghen. Chú nhớ chừa lại cho con một miếng thịt gà!
Người bạn của Tony trừng mắt nạt thằng bé:
- Ði chỗ khác chơi. Tao đá cho một đá bây giờ!
Tony thấy tội nghiệp thằng bé nên nói:
- Ờ, cháu ra ngoài cửa ngồi chờ. Chú sẽ chừa lại cho cháu một miếng thịt gà!
Người bạn của Tony khuyên:
- Kệ mẹ nó, đừng có cho gì hết. Tôi ở khu vực này tôi rành tụi nó quá mà. Mấy thằng nhóc đó chuyên nghề móc túi, kiêm luôn ma cô dắt mối đó! Nó mà đứng gần ông một hồi thì coi chừng cái bóp của ông biến mất!
Tony hơi ngạc nhiên về sự lạnh lùng, tàn nhẫn của người bạn. Nhưng anh chợt hiểu, có lẽ bị sống trong một môi trường quá khắc nghiệt nên lòng nhân đạo của mọi người hầu như không còn nữa. Ai cũng muốn khép chặt cánh cửa trái tim lại để mong được tồn tại trong cái môi trường xã hội chủ nghĩa. Người bạn Tony tiếp tục giải thích:
- Trẻ em bụi đời ở đây rất nhiều. Mình không bao giờ thương hết tụi nó được. Cái thân mình còn lo chưa xong, nói gì đi thương lũ trẻ bụi đời. Mà càng thương nhiều thì cái "bộ máy" nó càng đẻ ra nhiều trẻ em bụi đời như vậy! Tại ông là việt kiều lâu năm mới về nên ông không biết đó thôi!
Tony thắc mắc:
- Ý ông muốn nói "bộ máy" tức là những người đàn bà chửa hoang?
Người bạn trả lời lơ lửng:
- Không phải. Ý tôi muốn nói "bộ máy" tức là ... "bộ máy"! *
Nói xong, người bạn vội lảng qua chuyện khác:
- Thôi bỏ qua đi, bây giờ tôi dẫn ông đi tham quan ngôi chùa Ðại Nam Quốc Tự ở Bình Dương, nơi đó có pho tượng của "bác" Hồ được thờ như Phật sống! Bảo đảm là rất ... hoành tráng!
************************
Thấm thoát một tháng trôi qua,Tony đã đi du lịch Việt Nam suốt từ Bắc vào Nam, từ Hà Nội vào đến Cà Mau, ra tận đảo Phú Quốc. Sau bốn tuần lễ, tổng kết lại, Tony hoàn toàn thất vọng vì chàng đã ý thức được những điều bác Hùng nói, đều hoàn toàn sai sự thật. Chàng ngạc nhiên không hiểu vì sao một người già như bác Hùng, 65 tuổi, mà trí phán đoán quá ấu trĩ như một trẻ em mới lên năm? Không thể đánh giá sự giàu mạnh của một quốc gia qua những vẻ hào nhoáng bề ngoài tại các thành phố lớn. Ðúng là ở Việt Nam có nhiều khách sạn năm sao nhưng chỉ có bọn tư bản đỏ và bọn tư bản nước ngoài mới dám bước chân vào đó. Việt kiều như Tony thuộc giới trung lưu cũng không dám bước chân vào thì 80 phần trăm dân nghèo khổ làm sao dám bén mãng đến đó? Khi đi du lịch ngoài Bắc, Tony đã chịu khó đi về những vùng miền quê để chứng kiến những cảnh "giàu sang" của đất nước xã hội chủ nghĩa. Có nhiều lần chàng muốn khóc vì không ngờ sau 60 năm được "giải phóng" mà cuộc sống của người dân miền Bắc vẫn hết sức lầm than, và thậm chí còn tồi tệ hơn cả dưới thời Pháp thuộc: người dân phải ĂN CỨT để sống, chớ không được ăn cơm! Ðây là sự thật vì cái gọi là HỐ XÍ HAI NGĂN, một "phát minh" vĩ đại của "bác" Hồ, bắt toàn dân ăn cứt vẫn còn được áp dụng! Người dân vẫn phải tận dụng cứt do mình ỉa ra để bón rau, chớ không có tiền mua phân urê. Và số lượng rau đó sẽ được đem bán lên thành phố. Người tiêu dùng đâu có ngờ rằng mình ĂN RAU CHÍNH LÀ ĂN CỨT NGƯỜI!!! Chàng không bao giờ quên được hình ảnh những người dân nông thôn miền Bắc, đầu đội trời chân đạp đất, làm việc quần quật như con trâu cày ở ngoài đồng để chỉ kiếm được mỗi ngày khoảng một đô la! Cưộc sống tồi tệ hơn nô lệ thì còn chần chờ gì mà toàn dân không nổi dậy làm cách mạng, lật đổ bạo quyền việt gian cộng sản?
Hôm nay là ngày 30 tết, Tony quyết định đi dạo phố Sài Gòn xem chợ tết một lần cuối trước khi lên đường về lại Mỹ. Chàng đi dạo khu chợ tết chợ Bến Thành, Nguyễn Huệ, Lê Lợi và bến Bạch Ðằng, nơi mà bọn cộng sản vẫn thường ba hoa về câu chuyện "bác Hồ đi tìm đường cứu nước"! Nhìn chung, quang cảnh rất nhộn nhịp, nhất là khu chợ bán hoa Nguyễn Huệ rất là ... hoành tráng. Số người đi chơi cũng lắm mà số người lo toan cuộc sống cũng nhiều. Gọi là "vui xuân" nhưng trên khuôn mặt người nào cũng căng thẳng, đầy những nét lo âu về cơm, áo, gạo, tiền. Ai cũng lo vàng lên giá, đô la lên giá, gạo lên giá, xăng lên giá, tiền ... hối lộ lên giá ..v..v.. Ngày nay, hối lộ đã trở nên một loại đạo đức xã hội chủ nghĩa và là thước đo năng lực công tác của các đảng viên cộng sản. Thật vậy, không biết hối lộ và không biết ăn hối lộ thì không phải là công dân của cái gọi là nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam! Theo nhận định mỉa mai của người dân, kể từ sau năm 1975, mọi thứ đều lên giá, duy chỉ có một thứ xuống giá liên tục, chưa bao giờ được lên giá, đó là NHÂN PHẨM CON NGƯỜI! Hàng trăm ngàn cô dâu Việt thật xinh đẹp đã bị gom lại, đem bán làm nô lệ cho những thằng Chệt ở nước ngoài, thật là hết sức đau lòng và nhục nhã cho toàn dân Việt!
Sau một hồi đi dạo mỏi cẳng, Tony bỗng nổi hứng muốn đi ... chơi đĩ cho biết mùi "hoành tráng" của một miền đất nước xã hội chủ nghĩa. Hơn nữa, chàng rất bị "ấn tượng"* bởi những quảng cáo của bác Hùng: ở Việt Nam cái gì cũng hay, cũng đẹp, cũng rẻ mạt nhưng phẩm chất thì lại rất hoành tráng! Thôi thì mình nên đi chơi một lần cho biết để về Mỹ kể chuyện lại cho các bạn bè làm quà tết! Thế là Tony ghé vào quán cà phê, gọi một gã ma cô chuyên nghề dắt mối để nhờ gã "tư vấn". Ngay lập tức, một gã đàn ông trạc 40 tuổi xuất hiện, tự giới thiệu tên là Tha Phương. Gã này có nước da tái men mét như gà mái, dáng đi yểu điệu tựa như "xăng pha nhớt" (lại cái), nói rặt giọng Hải Phòng:
- Huynh cần hàng noại nào? Noại siêu sao, noại sao sáng, noại sao vừa vừa ...
Tony chưa kịp trả lời thì gã ma cô đã hỏi:
- Chắc huynh nà việt kiều phải không?
Tony giật mình. Khi đi chơi, chàng đã ăn mặc hết sức bình dân và cố tập tác phong, lời nói cho giống dân Sài Gòn, vậy mà tên ma cô này vẫn biết. Hay là hắn đoán mò? Tony chối phăng:
- Việt kiều mẹ gì. Dân Sài Gòn chính cống!
Gã ma cô cười hềnh hệch:
- Thôi đi ông anh đừng có chối. Thằng em này trong nghề nhìn biết ngay! Thế này nhé, noại siêu sao thì trên một nghìn đô, noại sao sáng thì năm trăm, noại sao vừa vừa thì hai trăm. Ðịa điểm ngay tại khu vực này. Nói chung toàn nà nữ sinh "nhảy dù" đấy nhé, còn "dzin" nắm, thơm đéo chịu được! Nếu huynh đồng ý thì em dẫn đi.
Tony nói ngay không cần suy nghĩ:
- Loại sao sáng ...
Thế là gã ma cô thoăn thoắt dắt Tony đi vào một con hẻm ở đường Nguyễn Huệ, gần quán cơm "Bà Cả Ðọi". Vừa đi gã vừa giới thiệu:
- Má mì ở đây vui tính nắm. Các em cũng rất nà chịu chơi nhưng chơi chịu thì không được đâu đấy nhé. Bọn đầu gấu Hải Phòng nó xẻo tai ngay đấy!
Ðộng đĩ là một căn nhà gạch hai tầng, sơn phết, trang trí khá đẹp. Phía trước cửa có treo mấy giây đèn màu, mang giòng chữ "Happy New Year", "Mừng Xuân Tân Mão". Tony móc túi bố thí cho gã ma cô 20 đô rồi bước vào. Ðiều đầu tiên "ấn tượng" Tony nhất chính là một cái bàn thờ tại phòng khách, trên đó có một bức ảnh thờ "thần bạch mi"! (Ông tổ của nghề làm đĩ) Và càng kinh ngạc hơn đối với Tony, "ông tổ" đó lại chính là ... "bác Hồ"! Ðang chiêm ngưỡng cái bàn thờ "ông tổ" thì Tony cảm thấy có ai nắm nhẹ tay mình, nhìn lại thì thấy một em điếm, mặt son phấn lòe loẹt, đang nhoẻn miệng cười. Em điếm vồn vập, tự nhiên như người Hà Lội:
- Anh, anh khỏe không anh? Nhìn gì mà kỹ dzậy, bác Hồ chớ ai đâu xa lạ?
Tony ấp úng:
- Ơ, ơ ... cái ông này có phải là ông Hồ Chí Minh không?
Em điếm nhéo tai Tony:
- Anh là việt kiều phải không? Chỉ có việt kiều mới không biết bác Hồ, chớ người dân ở đây ai cũng biết. Tụi em thờ "bác" đã lâu rồi. Bác là "ÔNG TỔ" của nghề làm đĩ của tụi em đó!
Tony hơi ngượng vì cách nói chuyện sỗ sàng của cô gái nhưng dù sao chàng cũng cám ơn vì cô đang nói lên sự thật! Ðúng vậy, cái gọi là Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam hiện nay đang biến thành một cái động điếm khổng lồ, lớn nhất trên thế giới! Cô gái trạc ngoài hai mươi tuổi, nhan sắc dưới trung bình và thân hình lùn tịt cũng dưới trung bình. Nói tóm lại là Tony chấm điểm cô thuộc loại "failed", không thích cô một chút nào hết. Chàng tìm cách thoái thác:
- Anh muốn gặp "má mì" (tú bà) Em có thể dẫn anh gặp được không?
Cô gái biết Tony không thích nàng nhưng cô vẫn vui vẻ dắt Tony đi lên lầu. Cô gõ cửa phòng rồi nói với Tony:
- Ðây là phòng của má mì. Anh cứ vào nói chuyện tự nhiên. Có gì cần cứ gọi em nghe. Tên em là Tuyết Mai!
Má mì là người đàn bà đã luống tuổi, khoảng ngoài năm mươi, trang điểm diêm dúa, son phấn lòe loẹt, ăn mặc theo lối trẻ nhưng vẫn không dấu được những nét già nua quá lộ liễu. Vừa gặp Tony, má mì đã buông ra một tràng tiếng Anh pha lẫn tiếng Việt:
- Hi, baby, how are you! Lâu ngày không tới, nhớ anh quá chời!
Tony nhủ thầm, đúng là miệng lưỡi của loại đĩ điếm. Mình mới tới lần đầu mà nó vẫn nói là "nhớ anh quá chời! Bull shit!" Tiếp theo, không đợi Tony lên tiếng, mụ tú bà chỉ tay vào cái quầy rượu nho nhỏ, cất giọng đon đả:
- Anh uống với "em" một ly rượu mừng năm mới nghe. Happy New Year anh việt kiều!
Mụ tú bà tuy già đáng tuổi mẹ của Tony nhưng vẫn xưng "em" ngọt xớt, đúng là nghề bán trôn nuôi miệng hay bán miệng nuôi trôn cũng thế! Cái miệng trên mà biết đon đả thì cái miệng dưới cũng được nhờ! Tony không từ chối ly rượu vì chàng biết đã vào đây thì phải xài tiền, không uống, nó cũng tính tiền. Chàng hỏi má mì:
- Có em nào thuộc hàng "sao"(star) không?
Mụ tú bà cụng ly với Tony rồi nói:
- Uống đi anh, uống đi cái đã rồi em sẽ "báo cáo" cho anh ...
Hai người cùng uống cạn ly rượu, cùng "Happy New Year" rồi mụ tú bà cười duyên, nói:
- Bữa nay là ba mươi tết, đông khách lắm. Mấy em xịn đã có người "book" cách đây cả tuần. Mấy em thuộc loại "sao" cũng biến hết rồi. Chỉ còn một vài em thuộc hạng "cá kèo" đang chờ khách. Nếu anh muốn thì em gọi.
Như sợ Tony từ chối, mụ tú bà dẻo miệng quảng cáo:
- Mấy em này ngoan lắm, chơi xong anh muốn "boa" bao nhiêu cũng được. Mấy em không đòi hỏi gì!
Tony xua tay:
- Thôi, không có thì thôi, để hẹn dịp khác. Phải có hàng "độc" thì tôi mới chơi!
Bỗng nhiên mụ tú bà lỏ mắt nhìn Tony trân trân làm chàng hơi bối rối. Sợ mích lòng tú bà nên Tony an ủi:
- Sorry nghe, để dịp khác.
Nói xong chàng định trả tiền ly rượu rồi biến thì bỗng nhiên mụ tú bà chồm tới nắm tay Tony lay lay và nói bằng giọng thảng thốt:
- Trời ơi, có phải thằng Tèo đây không?
Tony giật mình đánh thót vì không ngờ có người biết tên cúng cơm của mình. Chàng định thần nhìn kỹ lại thì mèn đét ơi, mụ tú bà chính là ... má Bảy, người hàng xóm thân thương của chàng năm nào! Tony rụng rời chân tay. Mọi cảm xúc ùn ùn kéo đến làm chàng mừng quá nhào tới ôm chặt mụ tú bà:
- Má Bảy, phải má Bảy không?
Mụ tú bà run giọng hỏi lớn:
- Phải con là thằng Tèo, con bác Tư bán thịt bò không?
Ðến lúc này thì Tony bật khóc òa:
- Má Bảy, con đây, thằng Tèo đây!
Má Bảy cũng bật khóc nức nở:
- Con ơi ... Sao bây giờ con mới về. Má tưởng con đi vượt biên chết rồi!
Cả một cuộn phim dĩ vãng dồn dập hiện về với hai con người một già một trẻ, cách đây ngót 25 năm ...
.... Sau ngày "giải phóng", gia đình Tèo bị đuổi ra khỏi khu cư xá sĩ quan Chí Hòa, lý do vì ông nội của chàng là sĩ quan VNCH. Cha mẹ của Tèo phải chật vật, vất vả lắm mới xin được tá túc, ở nhờ nhà người chú trong một xóm lao động gần chợ Bà Chiểu. Vài năm sau, ông nội của chàng qua đời trong trại cải tạo. Cha mẹ chàng cật lực buôn thúng bán mẹt rồi dần dần gây dựng được một số vốn, có một sạp hàng bán thịt bò trong chợ Bà Chiểu. Lúc đó, ở đầu ngõ hẻm, có một quán nhậu bình dân khá đông khách mà khách hàng thường gọi là quán "cô Bảy thịt dê", vì hai vợ chồng cô chuyên trị món đặc sản tiết canh dê và lẩu dê bảy món. Lúc đó Tèo còn nhỏ, mới có năm tuổi, thường lon ton tới quán thịt dê lượm những cái nắp keng dưới sàn nhà, đem về nhà làm đồ chơi. Cha của Tèo cũng ghiền món nhậu thịt dê nên mỗi chiều sau khi đi làm về, ông thường sai Tèo ra quán má Bảy mua thịt dê. Vốn là hàng xóm nên gia đình má Bảy và gia đình Tèo quen thân, coi như người nhà. Má Bảy trạc tuổi má của Tèo nên Tèo thường gọi là "dì Bảy" hay "má Bảy". Cho đến giờ phút này, 25 năm sau, Tèo vẫn không bao giờ quên được những cái bánh chuối nướng, với nước cốt dừa và đậu phộng mà má Bảy thường cho chàng, ngon tuyệt trần! Sau khi cha mẹ của Tèo bị chết, má Bảy thương hại, ngỏ ý nhận Tèo làm con nuôi. Nhưng lúc ấy Tèo vẫn còn may mắn là có người bác ruột tên là Hùng đứng ra cưu mang và hơn một năm sau, ông đem Tèo đi vượt biên.
Thế rồi năm tháng trôi qua, thằng cu Tèo ngày xưa đã trở thành chàng kỹ sư 30 tuổi mang quốc tịch Mỹ. Còn gia đình má Bảy thì không biết thời thế đưa đẩy như thế nào mà giờ đây má đã trở thành tú bà, chủ động điếm! Sau khi hai người ôm nhau khóc đã đời, Tèo hỏi về hoàn cảnh má Bảy thì biết như thế này:
- .... Chồng của má Bảy tham gia vào tổ chức "Phục Quốc" của Hoàng Cơ Minh, bị bại lộ, bị công an bắt đánh đập, tra tấn rất dã man rồi chết trong trại cải tạo. Khi chồng bị bắt, má Bảy đã bán chác hết tất cả tài sản để chạy chọt lo cho chồng nhưng vô ích, tiền mất tật mang. Sau đó, má Bảy bị phá sản, con cái của má cũng lần lượt được "bác" và đảng "giải phóng", đưa xuống dưới âm phủ: chết vì vượt biên, chết vì đi làm "nghĩa vụ quốc tế" và chết vì đi làm đĩ bên Cam Pu Chia! Nói tóm lại là toàn bộ chồng con đều chết hết! Thế rồi, như một con chó bị lâm vào bước đường cùng, má Bảy phải đi làm nghề dắt mối cho các động điếm. Nhờ có tài tháo vát lanh lợi, cộng thêm kinh nghiệm tích lũy trong nghề buôn bán nên dần dần má đã trở thành tú bà!
Nhưng họa vô đơn chí, và đang sống trong chế độ cộng sản phi nhân, tàn bạo nên nhiều tai họa đã dồn dập xảy đến: má Bảy đang làm chủ động điếm nhưng vì phải đóng hụi chết cho công an quá nhiều nên bị lỗ, thiếu nợ ngập đầu, có nguy cơ bị phá sản! Chưa hết, má đang bị bịnh Si Ða đến giai đoạn nguy kịch, có lẽ không sống được quá một năm!
Nghe câu chuyện kể của má Bảy, Tony thấy rụng rời chân tay! Tại sao ông trời lại quá tàn nhẫn như thế này? Phải như má Bảy đừng có bị bịnh Si Ða thì với khả năng của mình,Tony có thể xoay sở, chạy vạy giúp má sống được qua ngày. Ðau xót quá, Tony đứng chết lặng người, không nói được lời nào. Má Bảy khóc liên tục tới mức đã cạn khô nước mắt, không khóc được nữa. Năm nay, má khoảng 55 tuổi mà coi già nua cằn cỗi như một cụ già 80. Quá nhiều đau khổ về tinh thần, kèm theo bệnh hoạn, đã làm cho má nhanh chóng suy sụp, biến thành một con thú tật nguyền cả về thể xác lẫn tinh thần. Ðó là lý do vì sao má thường xuyên uống rượu thật nhiều để mong quên đi những phũ phàng trong cuộc sống. Tại sao một người đàn bà rất hiền lành, siêng năng, chân chỉ hạt bột, suốt đời chỉ lo buôn bán nuôi con mà giờ đây cuộc đời của má lại kết thúc một cách bi thảm như vầy!
Bỗng nhiên Tony chỉ tay vào tấm hình "bác" Hồ, thần Bạch Mi, treo trên tường:
- Bị bịnh Si Ða, thiếu nợ nhiều, má có cầu nguyện "ông tổ" nghề phò hộ cho má không?
Má Bảy chợt đanh mặt nghiến răng, giọng đầy căm hờn:
- Má sắp chết vì bịnh Si Ða, không còn gì để sợ nữa. Má căm thù thằng chó đẻ đó tới tận xương tủy. Chỉ vì nó mà đàn bà cả nước mình phải đi làm đĩ, còn đàn ông thì đi làm nô lệ cho nước ngoài! Gia đình má bị chết hết cũng chỉ vì nó!
Lúc này, Tony đã nghĩ ngay đến kế hoạch phải cứu má Bảy. Những kỷ niệm thời ấu thơ hiện về khiến chàng không bao giờ quên được những cái bánh chuối nướng, những chiếc bánh tráng mè nóng dòn mà má Bảy đã ưu ái dành cho chàng, coi chàng như con đẻ. Chàng cầm tay má Bảy nói:
- Má yên tâm, con sẽ giúp má. Con nghe nói ở bên Mỹ người ta vừa mới tìm ra thuốc chữa bịnh Si Ða. Con sẽ tìm mua gởi thuốc cho má chữa bịnh. Bây giờ con phải về nhà để chuẩn bị ra phi trường về Mỹ. Sắp tới giờ rồi ...
Nói xong chàng đưa cho má Bảy tấm danh thiếp có ghi số phone và e-mail của chàng. Thấy Tony chuẩn bị bỏ đi, bản năng sinh tồn vùng dậy, má Bảy vội nắm chặt lấy tay chàng. Ðiều này cũng dễ hiểu, một người sắp chết bỗng vớ được chiếc phao thì họ phải ôm thật chặt, đời nào họ chịu buông ra. Con người ta ai cũng muốn sống, dù sống trong tuyệt vọng nhưng họ vẫn rất lưu luyến cõi đời ô trọc này. Má Bảy nhìn Tony bằng ánh mắt rất tha thiết, giọng van lơn:
- Ðừng đi con ơi. Ở lại đây với má. Mấy đứa "con gái" xịn của má sắp về rồi. Má sẽ cho con chơi tha hồ, không tính tiền!
Những lời van nài của má Bảy làm cho Tony vô cùng đau xót. Chàng vội móc bóp, dự định cho má Bảy một ít tiền. Chàng muốn nói thêm một vài điều nhưng bỗng nhiên bị nghẹn lời, đầu óc bị tê cứng. Má Bảy sợ Tony đi mất nên bà đâm ra liều lĩnh, cố van xin, ăn mày sự bố thí một cách tuyệt vọng:
- Ðừng đi con ơi. Ðừng bỏ má chết cô đơn, con ơi!
Nói xong, má Bảy bật khóc một cách nức nở, trông rất thê thảm. Và như một con chó đã bị dồn vào bước đường cùng, má Bảy bỗng đưa ra một đề nghị táo bạo, tựa như người mất trí:
- Con ơi, hay là con ... đ. má đi con! Má cần tiền để chữa bịnh, để ăn ngày hai bữa, chết đói tới nơi rồi, con ơi! Con ... đ. má đi con. Má lạy con ... con đ. má đi con! Con muốn cho bao nhiêu cũng được. Má cần tiền!!!
Ðến nước này thì Tony chịu hết nổi, trái tim của chàng bùng vỡ, giòng máu uất hận bật ra tuôn trào. Lạy trời, đây không phải là sự thật, đây không phải là những gì mà mình đang chứng kiến, đây không phải là những gì mình đang nghe. Tony vội quỳ xuống đất, chắp tay lạy má Bảy lia lia, và khóc òa một cách tức tưởi:
- Má ơi, con lạy má, con lạy má. Ðừng nói như vậy, tội chết má ơi. Con thề sẽ giúp má tai qua nạn khỏi .... Con là con người chớ đâu phải con thú má ơi ...
Quỳ lạy xong, Tony móc bóp, vét hết tiền, còn vừa đúng một ngàn đô, trao cho má Bảy. Ngày hôm sau chàng bước lên máy bay, trong lòng hoàn toàn tan nát. Khi về Mỹ, Tony lập tức gởi nốt số tiền hai mươi ngàn đô để dành được cho má Bảy để thanh toán nợ nần và mua thuốc chữa bệnh. Nhưng mọi nỗ lực của chàng hầu như quá trễ. Căn bệnh Si Ða phát triển rất nhanh, quật ngã má Bảy nằm liệt giường rồi ba tháng sau thì bà ta qua đời. Thế là chấm dứt một kiếp người, dẫu sao cũng là một sự giải thoát!
Sau cái chết của má Bảy, Tony bị chấn thương về tâm lý, phải đi bác sĩ tâm thần chữa trị. Chàng đã nhận ra những gì mà bác Hùng nói với chàng đều là những lời nói láo trơ trẽn, nhằm mục đích tuyên truyền cho cộng sản. Khi về Việt Nam, chàng đã chứng kiến tận mắt 90 triệu dân vẫn còn đang rên siết trong gông cùm nô lệ của bọn việt gian cộng sản. Cái gọi là "đổi mới, cởi mở", thật ra chỉ là hình thức bề ngoài nhằm lừa bịp dư luận thế giới. Nếu gọi Việt Nam là miền đất xã hội chủ nghĩa, "độc lập, tự do, hạnh phúc" thì tại sao lại có cảnh một người mẹ phải năn nỉ đứa con trai của mình phải Ð. mình để có tiền sống qua ngày? Ðây là một thực tế hết sức phũ phàng đã xảy đến cho chính Tony và sự thật này là minh chứng hùng hồn nhất: Việt Nam dưới sự cai trị của bọn việt gian cộng sản, chính là ÐỊA NGỤC! Hiện nay, hàng triệu những trường hợp đau thương tương tự, dưới mọi hình thức vẫn đang xảy ra. Muốn thoát khỏi địa ngục thì toàn dân phải đứng dậy làm cách mạng, lật đổ bạo quyền cộng sản. Mình phải tự cứu mình trước khi Trời cứu.
Riêng đối với bác Hùng "pháo điện quang" thì Tony đã không ngần ngại chỉ thẳng mặt ông ta và hét lớn:
- You are a big fucking liar! You are a traitor! You are cheating our people. I hate you!
(Ông là thằng nói láo đốn mạt. Ông là tên việt gian đi lừa bịp đồng bào. Tôi căm thù ông!)
Sau khi chửi ông Hùng xong, Tony đã dọn ra ngoài ở riêng, coi như hoàn toàn chấm dứt mối quan hệ họ hàng 'bác cháu'. Ông Hùng "pháo điện quang" đã tình nguyện đi làm chó săn cho giặc và cuộc đời của ông chắc chắn sẽ bị kết thúc như một viên pháo nổ đùng. Sau khi gây tiếng ồn, nó sẽ tan xác pháo!
Trần Thanh
Ngày cuối năm, 30 tháng 12 năm 2011
=======================
Chú thích:
* Ý anh này muốn ám chỉ đảng việt gian cộng sản nhưng anh ta sợ bị chú Tư Cầu (công an việt cộng) ban đêm tới nhà bắt ra ngoài ruộng chặt đầu, mổ bụng. Chú Tư Cầu là nhân vật đã được trung tâm băng nhạc Asia "vinh danh" trên sân khấu!
* Ấn tượng: chữ dùng ngu dốt của bọn việt gian cộng sản chó đẻ.
* Hoành tráng: một loại xảo ngữ ngu dốt của việt cộng mà bốn tên chó săn Việt Weekly sau khi đi Việt Nam về đã nói luôn miệng!
PHẦN CHÚ THÍCH:
Ðây chính là "đỉnh cao trí tuệ" của Hà Nội: loại xe tải chạy bằng nước lạnh. Khi nào xe cần "xăng" thì cứ việc múc nước dưới ruộng đổ vào "bình xăng"! Ấy vậy mà ông bác Hùng "pháo điện quang" của Tony đã hết lời ca ngợi, làm việt kiều ở Mỹ phải ớn lạnh xương sống!
Ðây, "bác" Hồ chính là "thần Bạch Mi" (Ông tổ của nghề làm đĩ) Một thầy địa lý nổi tiếng đã giải đoán: ngày nào cái lăng của thằng Hồ Chó Minh chưa bị toàn dân giật sập thì hàng triệu triệu nam nữ thanh niên Việt Nam sẽ vẫn tiếp tục bị bắt đi làm "nghĩa vụ quốc tế" dài dài. Xin nhớ: "làm nghĩa vụ quốc tế" tức là đi làm điếm, làm lao nô trên khắp thế giới!
Ăn mày chó Việt Uých Ni. Bọn chúng nó về Việt Nam là để đi ăn mày chớ "đối thoại" cái gì? Ngôn ngữ của bọn chúng chỉ là những tiếng sủa ủng oẳng!
Phát biểu của chó săn Việt Uých Ni: mẹ kiếp, đi theo việt cộng thì còn có xương mà gặm. Ði theo bọn cờ vàng thì đói nhăn răng! Tớ chẳng dại!
Phát Biểu của Hồ Chó Minh: các đồng chí Việt Uých Ni nhớ nàm tốt các công tác của đảng giao phó nhé. Giải phóng được nước Mỹ, bác sẽ có nhiều xương tốt cho các đồng chí gặm!
Phát biểu của bác Hùng "pháo điện quang": - tôi về VN là để "vào hang hùm bắt cọp" chớ không phải là đầu hàng. Xin đồng bào hãy tin tưởng vào tài nghệ "bắt cọp" của tôi!
Ðây là con chó bẹc giê của tên bí thư thành ủy việt cộng. Cha của Tony xỉa răng cho nó, đã bị nó cắn chết!
Các cô dâu Việt đang đứng xếp hàng khỏa thân cho mấy thằng Chệt, thằng Hàn lựa chọn. Thật là nhục nhã! Thế mà bọn chó săn Việt Uých Ni vẫn cứ giả mù không biết, vẫn tiếp tục ca ngợi bác và đảng!!!
Ðây là KHÔNG QUÂN "hoành tráng" của đảng việt gian cộng sản! Bọn chó săn Việt Uých Ni và tên Hùng "pháo điện quang" đã hết lời ca ngợi!
Tác giả Trần Thanh viết rất hay! Cảm ơn!
AntwortenLöschenVHL