Trích trong sách và loạt bài viết :“Những tên đặc công đỏ trong phong trào đòi
hỏi dân chủ cho Việt Nam“, của tác giả nhà báo Việt Thường, vạch mặt tên tội phạm đặc công đỏ Việt
gian cộng sản Bùi Tín và những tên
Việt gian giả danh đội lốt Cộng sản và lũ tay sai theo lệnh của gian đảng VGCS giàn dựng
màn kịch đòi hỏi đấu tranh dân chủ…cuội đểu
giả.
.
Theo nguồn: nhabaovietthuong.blogspot.com
Vietnam - Buddhist
Bài 6- Ai triệt tiêu và ai bị triệt tiêu?
Tạm thời không nói đến
những sự việc xảy ra ở Việt Nam trước 30-4-1975. Chỉ nêu những nét lớn từ
30-4-1975 đến nay để ông Bùi Tín xem ai triệt tiêu và ai bị triệt tiêu?
Lũ ngụy quân cộng sản,
được trung tướng phó chính ủy Trần Độ tẩy não, giáo dục để "trung với đảng"
khi chiếm xong Việt Nam Cộng Hòa, cùng cán bộ mọi ngành, mọi cấp đã hành xử
ra sao, thì chính ông đã phải thốt ra: "Việc giải phóng được thực hiện
gần như một sự chiếm đóng, một cuộc thôn tính!"(71)
Ông đã nhận xét gần đúng
với sự thật. Bởi đó chính là sự chiếm đóng, cuộc thôn tính của chủ nghĩa
thực dân đỏ lên nước Việt Nam Cộng Hòa, chứ không phải như ông viết là: "gần
như"!
Lũ thái thú đỏ đã đeo
mặt nạ "hòa giải - hòa hợp", cầm chiêu bài "đóng tiền ăn học tập 10 ngày" để
lừa những người "mơ hồ về chiến tranh huynh đệ", tự đưa thân vào vòng lao tù.
Và, hình ảnh của "sự hòa giải - hòa hợp dân tộc để xây dựng đất nước" đó đã
được ông kể lại như sau: "Từ hồi năm 1975, tôi gặp hơn 40 viên tướng Sài-gòn
đi cải tạo, gặp gần 100 nhân viên cấp cao ra trình diện, và sau đó tôi đi
khắp các trại ở Long Thành, Thủ Đức, Bà Rịa, Long Khánh, Tây Ninh, rồi ra
Bắc đi lên tận vùng Tân Phú ở Tuyên Quang. Tôi băn khoăn không thể lý giải
được rằng: người cộng sản thường tự nhận là con người nhân ái, sao lại có
thể chủ trương đày ải hàng loạt, hàng chục vạn con người trong cảnh thực sự
là tù đày cực nhọc đến thế này? ở trại Thủ Đức, các chị em nữ sỹ quan nằm la
liệt trên sàn xi-măng, trải ni-lông mỏng mà không có chiếu, có màn ở Tuyên
Quang, có nhiều người bị giam tuổi 68, 70, 78 tuổi, ăn không đủ chất, thiếu
sinh tố, mù mắt, suy kiệt. Để làm gì? Họ có thật sự được cải tạo, hiểu ra lý
lẽ về cuộc chiến tranh này, hay họ thêm nản lòng và cay đắng với chế độ mới?
Tôi đã xem tài liệu học tập cho các viên tướng Sài-gòn và bài chuẩn bị lên
lớp của người quản giáo ít tuổi. Tôi thấy rõ việc dạy và học đều là miễn
cưỡng, hình thức, không tạo được kết quả mong muốn. Tôi đã nói lên chính
kiến của mình cho ông thứ trưởng Bộ nội vụ Viễn Chi, đại diện của Bộ ở miền
Nam. Ông ta chỉ cười nhạt và im lặng."(72)
Không phải là chúng tôi, mà chính nụ cười nhạt và sự im lặng của tên thiếu tướng thứ trưởng công an Viễn Chi, đã chứng minh rằng, không phải từ năm 1975 ấy, mà cho đến bây giờ ông vẫn còn mơ hồ, chưa đủ tỉnh táo đầu óc để nhận diện xem cái tổ chức cộng sản mà ông có gần 50 năm tham gia là cái gì? Cho nên ông ra sức bênh vực nó rằng "đấy cũng là một cách yêu nước khác nhau, dẫn đến đường lối và biện pháp khác nhau cần nhìn lại với đôi mắt tỉnh táo, quý trọng nhau ở động cơ yêu nước."(73)
Viễn Chi và ông là "đồng
chí" với nhau. Ông mới chỉ nói lên chính kiến của ông mà đã bị Viễn Chi "cười
nhạt và im lặng", nghĩa là hắn khinh ông ra mặt. Vậy mà, ra hải ngoại, ông
luôn kêu gào những nạn nhân của tên Viễn Chi và cái đảng Việt gian cộng sản
của hắn nên "quý trọng nhau ở động cơ yêu nước" ấy của chúng (vì ông khẳng
định cộng sản cũng yêu nước theo cách của chúng)!!! Chỉ có ông và những con
đà điểu rúc đầu vào cát mới còn tin và quý cách yêu nước của Hồ và cái đảng
cộng sản của hắn. Vì thế tên Viễn Chi mới cười nhạt và im lặng vì biết ông
đang mộng du, không biết cái nước mà chúng yêu là Nga-xô, không phải Việt
Nam!!!
Giống như Trần Độ đã
giáo dục, cho quân ngụy dưới quyền, yêu nước Nga-xô, nên chúng mới khoan
khoái pháo kích vào trường học, chợ búa, bệnh viện; dùng cán cuốc đập chết
và đâm lê vào nhân dân ở Huế, cả phụ nữ có thai, cụ già, trẻ em; tàn sát
đồng bào vùng cao, các làng công giáo và giúp tụi công an ngụy quyền cộng
sản xâm lược đem đầy nhân dân Việt Nam Cộng Hòa ở các thành thị đi "kinh tế
mới", mà thực chất là đưa đi đầy ải cho chết dần chết mòn.
Xin đưa thêm một dẫn
chứng nữa về cách yêu nước, của tập đoàn Việt gian cộng sản, mà chính ông đã
viết ra như sau: "Chính quyền đã tự mình phạm pháp khi chủ trương thu
vàng và tổ chức di tản, "xuất khẩu những công dân loại 2", một chủ trương
bán chính thức mà quốc hội không hề được biết. Đây là một vụ tham nhũng cực
lớn, tàn bạo, đầy máu và nước mắt, một vụ phạm pháp ô nhục của hệ thống
chính quyền, đày đọa nhân dân mình không ai có thể bênh vực và lấp liếm
được."(74)
Đoạn văn trên khiến
chúng tôi nghĩ ông rào trước đón sau rằng ông viết với “cách nhìn có
trách nhiệm, khách quan, theo tinh thần phê phán”(75) chỉ nhằm huyễn
hoặc người đọc thiếu thông tin hoặc thiếu tỉnh táo.
Thứ nhất, ông cố tình
bào chữa cho tập đoàn Việt gian cộng sản trong vụ tổ chức vượt biên bán
chính thức, bịa ra cái tội danh mơ hồ là "xuất khẩu những công dân loại 2".
Chúng bán bến bãi, bán tàu không an toàn, thu vàng của dân và đẩy họ ra biển
cho chết. Cả trong và ngoài Việt Nam đều biết rõ việc đó, nhất là qua vụ
tranh ăn nội bộ để phải đưa ra thanh toán nhau, như vụ tên thiếu tướng Mười
Vân, giám đốc công an ngụy quyền cộng sản ở Đồng Nai. Vậy mà ông dám sáng
tác ra cụm từ "xuất khẩu những công dân loại 2".
Thứ hai, ông cố tình
ngây thơ cụ để kết tội "chính quyền" (tức chính quyền cộng sản) mà không dám
nói đích danh rằng bộ chính trị Việt gian cộng sản là kẻ ra lệnh tổ chức
vượt biên bán chính thức.
Thứ ba, ông giả vờ làm
như không biết rằng cái gọi là "quốc hội", từ sau 1954, tức là khi "cụ thân
sinh ra ông" còn làm việc ở quốc hội, thì tất cả là bù nhìn rồi! Và cho đến
bây giờ (2003) cũng vẫn là bù nhìn. Chỗ khác nhau là, trước đây bù nhìn mặc
áo đại cán, còn bây giờ bù nhìn đeo cà-vạt!
Chính ông, muốn "bênh
vực và lấp liếm" cho tập đoàn Việt gian cộng sản mà cũng không được, nên
phải nhận rằng đó là phạm pháp. Vậy thì, trong vụ "Tổ chức vượt biên bán
chính thức này", ông làm ơn chứng minh xem "động cơ yêu nước" của tập đoàn
Việt gian cộng sản là ở điểm nào, và biện pháp giết dân, trấn lột như vậy
gọi là gì?
Toàn những chuyện "trời
sầu đất thảm", chưa từng xảy ra trong lịch sử Việt Nam, do ông tự nguyện
viết ra. Vậy mà ông vẫn cố tình bịa đặt có một kiểu yêu nước của cộng sản.
Cụ Phan Khôi, nếu sống trở lại, chắc cũng phải nhìn ông mà thở dài: "Thưa
nhà báo Thành Tín, bạn đã cố tình tôi biết nói làm sao?"!(?)
Chính vì sự cố tình đó
của ông, nên chúng tôi xin lưu ý để ông biết rằng:
1- Mỹ rút khỏi Việt Nam
Cộng Hòa từ 1973, nhưng ngụy quân cộng sản vẫn tiếp tục thực thi bành trướng
bá quyền đỏ, được vạch ra từ 1930, trong cương lĩnh chính trị của cái gọi là
đảng cộng sản Đông dương. Diễn biến ra sao, "nhân dân miền Nam vùng lên lật
đổ ngụy quyền" như con Tú Bà Phan thúy Thanh ỏn ẻn trong các cuộc họp báo
hay VNCH bị đoàn lê-dương Việt gian cộng sản vũ trang xâm lược như tên tướng
lê-dương Văn tiến Dũng, thú nhận trong cuốn "Một mùa xuân đại thắng", xin
tùy ông lựa chọn.
2- Tập đoàn Việt gian
cộng sản dùng chiêu bài "hòa giải – hòa hợp" để lừa quân, cán, chính của
VNCH đi "học tập 10 ngày" và đày ải tất cả trong các cái gọi là trại cải tạo,
mà ông phải thừa nhận đó là "nhà tù" thực thụ. Chúng đày ải cho chết cả thân
xác lẫn tinh thần. Cái gọi là tài liệu học tập mà ông phải thừa nhận là "hình
thức, không tạo được kết quả mong muốn" lại được lên lớp bằng "người quản
giáo ít tuổi" (ông chưa dám nói thẳng hai tiếng: ngu dốt). Khi ông nêu ý
kiến đó với tên Viễn Chi, thứ trưởng Bộ nội vụ, đại diện bộ ở miền Nam thì
hắn "cười nhạt và im lặng". Chúng tôi đã có nói, thái độ đó của Viễn Chi là
hắn khinh thường ông ra mặt. Tại vì hắn nghĩ hoặc ông khờ khạo hoặc giả đò
ngây thơ. Ông quên rằng, ở miền Bắc trước kia, Hồ đã dùng tổ chức Việt gian
cộng sản và công cụ chuyên chính (lính và công an) là lực lượng vũ trang với
tôn chỉ trung với đảng, để triệt tiêu các tầng lớp nhân dân ưu tú - cái
khung của xã hội Việt Nam - nhằm thiết lập có hiệu quả bộ máy cai trị của
chủ nghĩa thực dân đỏ Nga-Tàu. Cho nên sau ngày 30-4-1975, tụi thừa kế Hồ -
những học trò xuất sắc của hắn - cũng đi lại đúng bài bản của Hồ là triệt
tiêu mọi trở ngại cho việc thiết lập và hoàn chỉnh bộ máy cai trị thực dân
đỏ. Bởi vậy, chúng cũng vẫn lập lại cái công việc từ ngày tổ chức Việt gian
cộng sản của chúng ra đời, năm 1930, là:
"Trí, phú,
địa, hào
Đào tận
gốc, trốc tận rễ"
bằng cho đi cải tạo; bằng
đuổi đi kinh tế mới; bằng tịch thu tài sản; bằng quản thúc tại địa phương và
bằng "tổ chức vượt biên bán chính thức."
Điểm đặc biệt, khác hơn
hồi sau 1954, là chúng phải đối phó với lực lượng cảnh sát VNCH; văn nghệ sỹ,
báo chí; và nhất là QLVNCH.
Bằng chứng cụ thể của
lịch sử đã chứng minh rằng, ngay khi có dấu hiệu Hồ chí Minh phản bội lại
dân tộc Việt Nam, phản bội lại sự "hòa giải - hòa hợp dân tộc" để cho ra đời
Quốc hội I và Chính phủ Liên hiệp của nhiều đảng phái, bằng cách qua tay bọn
Lê Giản, Trần Hiệu, Chu đình Xương, dựng ra vụ án "Ôn như Hầu" để bôi nhọ
VNQDĐ; cử cố vấn tối cao của Chính phủ Liên hiệp - Vĩnh Thụy, tức cựu hoàng
Bảo Đại - qua Trùng Khánh gặp Tưởng giới Thạch rồi cắt tiếp tế, cũng như tàn
sát các sỹ quan trường lục quân VNQDĐ ở Yên Bái v.v… thì đã có nhiều người
ly khai để chống lại Hồ bằng cả chính trị lẫn vũ trang. Cái lực lượng vũ
trang đó chính là tiền thân của Quân lực Việt Nam Cộng hòa, lực lượng duy
nhất đã đem máu xương, tuổi trẻ, hạnh phúc gia đình để chiến đấu chống cuộc
xâm lăng của cả thực dân "xanh" lẫn thực dân đỏ.
Quân lực Việt Nam Cộng
hòa là trở lực lớn nhất và có tính quyết định đối với việc thiết lập bộ máy
cai trị của thực dân đỏ trên cả hai miền Nam-Bắc Việt Nam. Vì thế, tập đoàn
Việt gian cộng sản cố tình triệt tiêu Quân lực Việt Nam Cộng Hòa bằng kéo
dài ngày tháng mà chúng đội cho cái mỹ tự "học tập cải tạo". Nhiều người
phải bỏ thân lại nơi rừng rú ở các trại địa ngục trần gian đó. Số được trả
lại về đời thì tất cả đều đã bỏ lại tuổi trẻ, sức khỏe, lòng kiêu hãnh - vì
đa số cho rằng bị bại trận - để hầu hết bị rớm máu tâm hồn. Tình hình trong
và ngoài nước khiến tập đoàn Việt gian cộng sản không thể "chôn sống" được
hết những người bị cải tạo nên chúng triệt tiêu sức khỏe, tuổi đời. Về mặt
tinh thần, chúng bỏ đói, tra tấn con tim bằng lo lắng cho vợ con, cha mẹ, để
cho đồng đội hàng ngày chỉ nhìn thấy "mặt yếu kém" của nhau, khiến lòng tự
tin, tuân phục giảm sút. Nghĩa là bị triệt tiêu về tinh thần, khí phách quân
nhân.
Chúng dùng lũ "ranh con
vô học, vô giáo dục" làm cái gọi là "quản giáo" để dạy chính trị cho những
người mà tư cách và kiến thức tổng quát đều gấp ngàn lần loại thầy của chúng
như Trần quốc Hoàn hay Trần Độ, Chu huy Mân, Đỗ Mười, Lê khả Phiêu. Mục đích
này của chúng nhằm hạ nhục những người bị bắt đi cải tạo mà thôi. Đó là cách
chúng đã thực thi trong các cái gọi là "đấu tố chính trị", "rèn cán, chỉnh
quân", "chỉnh huấn" từ 1950-51 trở đi để trấn áp, thuần hóa tiến tới thoái
hóa toàn bộ các nhân sỹ, chuyên gia, trí thức đã tham gia trong chính phủ và
các cấp chính quyền địa phương thời của Chính phủ Liên hiệp Kháng chiến (chống
thực dân Pháp). Nghĩa là tạo ra loại người nhộng.
Cùng với Quân Lực Việt
Nam Công Hòa, các người làm chính trị, các văn nghệ sỹ, trí thức, nhà báo
cũng chung số phận. Đặc biệt, với số này chúng đã "cấy sinh tử phù" với
những ai đó mất tinh thần, để khi về đời sẽ "tự trung hòa" ngòi bút của mình
hoặc khéo léo uốn ngòi bút theo kiểu "thành phần thứ ba" xưa kia, nghĩa là
một kiểu yêu nước mơ hồ, một lập trường "ba phải": úm ba la tất cả đều sai.
Nghĩa là tội phạm sai mà nạn nhân cũng sai luôn...!
3- Tập đoàn Việt gian
cộng sản dùng chiêu bài "duy trì 5 thành phần kinh tế" để níu chân các nhà
công thương của Việt Nam Cộng Hòa cho chúng kịp chuẩn bị chu đáo kế hoạch
bần cùng hóa thành thị miền Nam. Người thành thị bị đuổi đi cái gọi là kinh
tế mới.
4- Cuối cùng, chúng bần
cùng hóa nông thôn miền Nam bằng hợp tác hóa và ruộng đất thuộc sở hữu nhà
nước, nghĩa là thuộc sở hữu của tập đoàn chóp bu Việt gian cộng sản.
Chúng đánh vào tôn giáo
qua việc cải tạo thành thị và nông thôn. Đồng thời bỏ tù khéo léo lực lượng
thanh niên của Việt Nam Cộng Hòa bằng cách đưa họ vào cái gọi là "Thanh niên
xung phong" và đưa vào lực lượng vũ trang làm nhiệm vụ ở nước ngoài. Cụ thể
là đi chết ở chiến trường Căm-bốt.
5- Ngay từ lúc bước vào
đến Huế, nghĩa là trước 30-4-1975, đoàn quân lê đương Việt gian cộng sản đã
khuân hàng hóa ào ào về Bắc. Và, sau 30-4-1975 thì tất cả các ngành, các bộ,
cả trung ương và địa phương miền Bắc Việt Nam, của ngụy quyền cộng sản và
đảng Việt gian cộng sản đua nhau vào vơ vét hàng hóa của miền Nam. Lớn thì
xe hơi, máy móc; gạo thóc, đường sữa; nhỏ thì từ bao mỳ ăn liền cho đến bóng
bay cho trẻ em; đồ điện tử, vàng, hạt xoàn v.v… Chúng gỡ cả dụng cụ y tế ở
các bệnh viện; đồ dùng giảng dạy ở các trường của Việt Nam Cộng Hòa kìn kìn
chở ra Bắc bằng cả đường hàng không, đường bộ và đường thủỵ
Các thái thú Nga-Tàu
cũng cho nhân viên vào vơ vét mọi mặt hàng hóa của Việt Nam Cộng Hòa chở về
nước. Tàu cộng cho tàu Hồng Kỳ vào cảng Đà-nẳng; còn Nga-xô thì mỗi tuần có
2 chuyến bay của Aeroflot chở hàng điện tử về Nga.
Đồng thời, lũ xâm lược
đỏ bắt đầu chở tù ra Bắc.
Cảnh tượng đó diễn ra
công khai, cho nên một nhà báo loại gạo cội như ông không thể không lộ ra
chút ít trong 2 cuốn "Hoa xuyên tuyết" và "Mặt thật". Chỉ có điều ông không
dám so sánh để thấy nó còn tàn bạo và kinh hoàng gấp hàng tỷ lần thời giặc
Minh bên Tàu khi giải Nguyễn Phi Khanh (thân phụ của Nguyễn Trãi). Vì, như
ông đọc sử thì thấy Nguyễn Phi Khanh còn được anh em Nguyễn Trãi đi theo hầu
hạ và dù Nguyễn Trãi là một vị quan của nhà Hồ nhưng đâu có bị "đi cải tạo"!
Còn số phận quân, cán, chính của Việt Nam Cộng Hòa bị đưa ra thượng du miền
Bắc, vợ con đều không hay biết; bị còng và đối xử còn tệ hơn chở thú vật.
Không ít người đã chết khi bị vận chuyển ra Bắc!!!
Vậy
là "giải phóng" hay "xâm lược"???
và Ai
triệt tiêu và ai bị triệt tiêu???
Chính vì thế mà tập đoàn Việt gian cộng sản mới đánh cồng cho lũ ma trơi của chúng hú lên "quên quá khứ, xóa bỏ hận thù"!
Sau 132 năm Algeria bị
thực dân Pháp đô hộ, cuối cùng đã giành được độc lập. Từ đó đến nay vừa tròn
40 năm. Lần đầu tiên một tổng thống của Pháp đã chính thức viếng thăm
Algeria là Jacques Chirac. Ngày 02/03/2003 vừa qua, ông ta có nói với báo
giới Algeria rằng: "Cuộc chiến tranh Algeria đã để lại một khoảng thời gian
đau lòng trong lịch sử chung của chúng ta mà chúng ta không thể và chúng ta
cũng không được quên".
Ông đang sống tại Pháp.
Cuốn "Mặt thật" của ông đã cho dịch sang tiếng Pháp với lời giới thiệu của
một nhà báo Pháp, cũng có tên tuổi. Chúng tôi xin trích câu nói trên của
đương kim tổng thống Pháp - Jacques Chirac - để ông suy nghĩ thêm về "món
thịt bò hầm lá ngón"(76) có tên quên quá khứ, xóa bỏ hận thù mà ông đang cổ
võ hết mình, cũng như lời khuyên "nên quý trọng động cơ yêu nước" (hay bán
nước) của tập đoàn Việt gian cộng sản!!! Thử hỏi rằng, từ những năm tháng Hồ
chí Minh còn làm gián điệp cho Nga-xô ở Đông-nam-á, hắn có "quý động cơ yêu
nước" của cụ Phan Bội Châu không mà hắn bán cụ Phan cho mật thám Pháp?
Hắn có "quý động cơ yêu
nước" của cụ Phan Chu Trinh không, là người đã dìu dắt hắn khi còn ngu ngơ
đến đất Pháp?
Hắn có "quý động cơ yêu
nước" của anh hùng Nguyễn Thái Học không, mà phá cuộc khởi nghĩa của Nguyễn
Thái Học. Và khi tiếm được quyền thống trị, cả hắn cho đến lũ đệ tử của hắn
hiện nay vẫn tìm cách hạ thấp ảnh hưởng của khởi nghĩa Yên Bái
Hắn có "quý động cơ yêu
nước" của những nhân sỹ, trí thức, chuyên gia, các nhà công thương, nông dân,
tiểu thương đã nhờ họ mà cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp tiến triển tốt
đẹp (trước khi Tàu cộng chiếm toàn lục địa Tàu cuối năm 1949), và hắn cùng
cái đảng Việt gian của hắn đã triệt tiêu họ như thế nào trong "đấu tố chính
trị", "cải cách ruộng đất" v.v. Chẳng lẽ ông quên những cái tên Nguyễn mạnh
Tường, Hoàng văn Đức, Dương đức Hiền, Phan Khôi, Nguyễn hữu Đang, Vạn Vân,
Nguyễn sơn Hà, Trịnh văn Bô, Đào đình Quang, Đặng văn Hướng, Nguyễn thị Năm
và v.v…? Và, ngay trước khi thực thi chính sách "mở cửa", "đổi mới" của thời
Nguyễn văn Linh, thì chúng đã triệt tiêu hai đảng Dân chủ và Xã hội; cũng
như "cởi trói" cho những văn nghệ sỹ, trí thức bị chúng triệt tiêu thì Văn
Cao nặng chưa được 40 kí-lô; Trần Dần thì liệt nửa người; Quang Dũng nằm chờ
nhận xe lăn; Tử Phác chết nghèo khổ; Nguyễn Bính chết cô đơn; Nguyễn mạnh
Tường nhiều tuổi hơn lúc Hồ bị còng đi hỏa ngục; xương thịt của bà Nguyễn
thị Năm (tức Cát thành Long) cũng như của kỹ sư nông học Đào đình Quang và
v.v… đã bị mối đất đồi Thái-nguyên, Phú Thọ đánh chén sạch trơn!!! Và, chính
cụ thân sinh ra ông mà ông tự hào được Hồ "tam cố thảo lư" và kết bạn thân,
cũng được làm "cây cảnh" trên sân khấu chính trị ngay từ thuở 1951, nghĩa là
lúc tổ chức Việt gian cộng sản của Hồ đầu thai trong lốt "đảng lao động Việt
Nam"!!!
Tập đoàn Việt gian cộng
sản có "quý động cơ yêu nước" của luật sư Trịnh đình Thảo với cái Mặt trận
Liên minh Dân tộc của ông ta không? Và đặc biệt với hai đảng Dân chủ Việt
Nam và đảng Xã hội Việt Nam, hai đảng này đã "hòa giải - hòa hợp" với chúng
từ 1945 và cùng đi với chúng cho đến sau 30-4-1975, ngoan ngoãn thành hai
đảng "cách mạng con nhộng" mà vẫn bị triệt tiêu một cách tàn nhẫn.
Trong cuốn "Mặt thật",
trang 215, ở mục "Lấy oán báo ân", ông có đề cập đến hai nhân vật, công dân
của Việt Nam Cộng Hòa, như sau: "Có những trường hợp còn tệ hơn thế, nghĩa
là coi những người từng giúp đỡ mình như kẻ thù, đối xử với họ thật tàn
nhẫn. Ví như trường hợp của linh mục Chân Tín và ông Nguyễn ngọc Lan. Tôi
được quen biết hai ông từ khi tôi ở trong trại Davis đầu năm 1973, qua mấy
nhà báo Pháp và Tây Đức. Linh mục Chân Tín rất quan tâm đến công bằng xã
hội, đến hoàn cảnh bị đọa đày của tù nhân bị nhốt ở Côn đảo, ở khám lớn
Sài-gòn, đặc biệt là anh chị em tù nhân cộng sản. Linh mục đã quyên góp
nhiều tiền nong, áo quần, thuốc men để chuyển vào cho anh chị em bị tù ở
khám lớn Sài-gòn, ở Côn đảo và cả ở Phú-quốc nơi có hơn 2000 tù quân nhân,
phần lớn sỹ quan và binh lính các đơn vị miền Bắc bị bắt trong chiến tranh.
Linh mục đã đưa ra những kiến nghị sắc sảo đòi cải thiện chế độ lao tù, từ
chỗ cấm chỉ nhục hình, tra tấn tù nhân đến chỗ khám bệnh, chữa bệnh, gửi
thuốc men những người tù bị thương và đau ốm. Ông đòi cho tù nhân được thân
nhân đến thăm nuôi, tiếp nhận thư gia đình gửi đến cũng như gửi thư của
người tù về các gia đình họ. Linh mục cũng rất quan tâm đến cuộc sống của tù
nhân chính trị. Ông Nguyễn ngọc Lan khi còn là linh mục ở nhà thờ Kỳ Đồng
cũng cố tìm cách liên lạc với đoàn đại biểu miền Bắc, biểu thị lòng mong
muốn đất nước thanh bình, cả dân tộc được hòa hợp, phát huy nền văn hóa dân
tộc, phát triển giáo dục. Ông không dấu thiện cảm đối với những việc làm tốt
ở miền Bắc hồi ấy như dạy ở các trường đại học bằng tiếng Việt, công việc
khảo cổ, việc xuất bản các sách quý của các danh nhân dân tộc. Ông rất mong
nhận được những tạp chí chuyên ngành khoa học của miền Bắc. Ông cũng từng ra
căn cứ của quân giải phóng ở Bến-lức để bàn về chánh sách hòa hợp. Sau ngày
30-4-1975, tôi lại có dịp gặp gỡ hai ông, nói chuyện khá lâu ở trong dinh
độc lập."
Qua đoạn văn trên của
ông, chúng tôi nhận thấy:
1. Chính quyền Việt Nam
Cộng Hòa, từ cái thuở trước 30-4-1975, chẳng cần ông góp ý, đã "Quý động cơ
yêu nước" của hai ông linh mục Chân Tín và Nguyễn ngọc Lan; đã thỏa mãn
những kiến nghị của hai ông ấy, mặc dù ngòi bút của linh mục Nguyễn ngọc Lan
trong các bài "Pin con ó, Po con ín" cũng góp phần gió cho cơn bão xâm lược
đỏ không phải là ít. Nhất là việc ông ta bỏ việc đạo, cất công ra Bến-lức đề
"bàn về chánh sách hòa giải", chắc chắn đã bào mòn tinh thần chống xâm lược
đỏ, chí ít cũng là của các con chiên do ông ta chăn dắt!!!
2. Cả hai ông linh mục
Chân Tín và Nguyễn ngọc Lan đều là "trí thức có hạng", tiếc rằng kiến thức
gom góp qua sách vở, nên cũng mơ hồ nhìn cuộc chiến của Việt Nam Cộng Hòa
chống xâm lược đỏ thành "cuộc chiến quốc cộng, hoặc cuộc chiến huynh đệ",
nên đã tự huyễn hoặc rằng cộng sản cũng yêu nước, tin rằng: "Họ nhằm vào
những giá trị mà họ tin tưởng, theo biện pháp mà họ tin là đúng đắn", cho
nên hai ông đã "Quý động cơ yêu nước" của chúng, để làm cái việc mà nói nôm
na là: "ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản"!
3. Như cách ông viết thì
hai ông linh mục Chân Tín và Nguyễn ngọc Lan đã là "người làm ơn" cho đoàn
quân xâm lược đỏ có chút dễ dàng nào đó để lê xích xe tăng của chúng vào
Sài-gòn. Ai ngờ, vào được Sài-gòn rồi, lừa được quân, cán, chính Việt Nam
Cộng Hòa vào các nhà tù rồi; đổi tên Sài-gòn thành Hồ chí Minh rồi; triệt
tiêu các ước vọng "tự do" và "công lý" được đặt tên cho hai đại lộ của
Sài-gòn thời Việt Nam Cộng Hòa rồi; lũ cộng sản hiện hình thành quân xâm
lược đỏ và chúng đã "Quý động cơ yêu nước" của hai ông linh mục mơ mộng bằng
cách quản chế dài hạn. Tổ tiên ta đã dạy: "Chớ cõng rắn về cắn gà nhà", xin
ghi nhớ, đừng quên.
Câu chuyện về hai vị
Chân Tín và Nguyễn ngọc Lan còn một chút thú vị nữa, chúng tôi xin được viết
tiếp giùm ông. Đó là, hai vị đó cùng làm chung tờ nhật báo Tin Sáng với cựu
dân biểu Ngô công Đức. Ngày 1-5-1975, các vị đó được tiếp nhận một người của
"giải phóng" có tên là Kỳ Phương, làm cố vấn cho tòa soạn nhật báo Tin Sáng.
Cái tên Kỳ Phương được sáng tác tối 30-4-1975. Còn tên cũ của "cố vấn" Kỳ
Phương là Trần Phong, cựu trưởng ty công an của Việt gian cộng sản ở
Thanh-hóa! Kỳ Phương được phái làm "cố vấn" chắc để tỏ lòng "Quý động cơ yêu
nước" của quý vị Chân Tín, Nguyễn ngọc Lan và Ngô công Đức!
Sau 30-4-1975, quốc hội
Việt gian họp ở Hà-nội. Ngô công Đức và linh mục Nguyễn ngọc Lan có được mời
dự họp với tư cách "nhà báo". Cả hai phấn khởi lắm, nên lúc giờ giải lao đều
chạy lên gặp Trường Chinh. Thật là chẳng ai học được chữ ngờ, vì Trường
Chinh nghe giới thiệu xong, cũng chẳng thèm bắt tay ai, cũng chẳng thèm ngó
đến linh mục Nguyễn ngọc Lan, chỉ nghiêm mặt đưa ngón trỏ chỉ thẳng mặt Ngô
công Đức, nói trống không: "Liệu hồn, đừng quen tay viết bậy viết bạ!!!"
Hình ảnh trên, theo cách
lý luận của ông (Bùi Tín) nghĩa là Trường Chinh đối xử với Ngô công Đức và
linh mục Nguyễn ngọc Lan như vậy có nghĩa hắn có "Quý động cơ yêu nước" của
Ngô công Đức và linh mục Nguyễn ngọc Lan, nhưng vì "hắn nhằm vào những giá
trị mà hắn tin tưởng, theo biện pháp mà hắn tin là đúng đắn". Nghĩa là cái
biện pháp chỉ mặt mắng như mắng ch…?(!)
6) Cuối 1954, khi đặt
ách thực dân đỏ lên miền Bắc Việt Nam, một trong những ưu tiên hàng đầu của
tập đoàn Việt gian Hồ chí Minh là tìm cách xóa bỏ quá khứ trong đầu óc nhân
dân Việt Nam. Các làng xóm bị đội cho những tên mới như Xuân Thủy, Minh
Khai, Hồng Phong v.v… Đền, chùa, đình, miếu, nhà thờ bị tàn phá. Nhiều tộc
phả của những dòng họ lớn có công dựng nước và giữ nước; nhà thờ tổ; văn bia
bị hủy hoại, bị kết tội phong kiến lạc hậu cần xóa bỏ.
ở các đô thị, tên của tụi
Việt gian cộng sản được lấy làm tên phố.
Việc xóa bỏ quá khứ này
là một kiểu xóa bỏ có chọn lọc, nghĩa là cái gì không có lợi cho tập đoàn
Việt gian Hồ chí Minh thì bị xóa bỏ. Đây là sáng kiến của Hồ chí Minh, nên
từ cuối 1945, hắn lèo lái để mọi người quên cái tên Hoàng Diệu đã được chính
phủ Trần Trọng Kim lấy đặt cho Hà-nội nhằm xóa bỏ giai đoạn Trần Trọng Kim
trong lịch sử Việt Nam. Vì thế mà không ít người đã ngoan cố cãi rằng "chưa
nghe nói Hà-nội đã từng được gọi là Hoàng Diệu". Hiện nay trong "Biên niên
tiểu sử Hồ chí Minh" (dựa vào văn bản, tài liệu hiện lưu trữ trong cái gọi
là Bảo tàng Hồ chí Minh) có ghi các đoàn đại biểu công nhân "thành Hoàng
Diệu" do Trần danh Tuyên dẫn đầu đến chào chính phủ; khi tới Pháp về hội
nghị Fontainebleau, Hồ cũng trao thư và quà của "thiếu nhi thành Hoàng Diệu"
cho thiếu nhi Việt Nam sinh sống tại Pháp; và mới đây nhất, ông Trần đại
Sơn, trong nhóm gọi là "Đấu tranh cho dân chủ" ở trong nước, có ghi nhận đã
từng là "tự vệ quyết tử của thành Hoàng Diệu". Và, đến nay chắc cũng rất ít
người còn nhớ rằng đơn vị vũ trang đầu tiên ở Hải-phòng chạm súng với thực
dân Pháp, khi chúng quay lại miền Bắc Việt Nam 1945-46, chính là đại đội chủ
lực mang tên Ký Con - một lãnh tụ VNQĐD -, cũng vì đường lối xóa bỏ quá khứ
của tập đoàn Việt gian cộng sản mà ra như vậy. Vì chúng không muốn mọi người
biết đến công lao của các đảng phái không cộng sản!
Đối với Việt Nam Cộng
Hòa cũng thế. Sau ngày 30-4-1975, quân xâm lược đỏ đã đổi tên Sài-gòn thành
Hồ chí Minh. Chúng lộ rõ bộ mặt Việt gian cướp của giết người, nên chúng đã
xóa bỏ các tên Tự Do và Công Lý của hai con đường nổi tiếng của Sài-gòn để
thế vào 2 cái tên rất vô duyên là "Đồng khởi và Nam kỳ khởi nghĩa". Tự xưng
là "giải phóng" mà lại chối bỏ "Tự do" và "Công lý"!!!(?) Rồi các tên phố
Duy Tân và Hiền Vương cũng bị bỏ luôn. Lấy một loạt tên những lũ mà chẳng ai
biết từ hang cua hang rắn nào bò ra, như: Lê thị Riêng, Huỳnh văn Bánh v.v…
đặt tên cho các đường phố của Sài-gòn. Rồi chúng ghép và đổi tên các tỉnh,
huyện, xã v.v… Tất cả không ngoài mục đích làm cho các thế hệ sau quên hết
rằng đã có thời kỳ lịch sử của Việt Nam Cộng Hòa mọi mặt đều tốt hơn hẳn so
với chế độ thực dân đỏ. Chúng múa lại đúng võ, của quân xâm lược Tàu xưa kia
đã, đổi Việt Nam thành các quận Giao chỉ, Cửu chân, Nhật Nam vậy!!!
Còn những chiến tích
giết dân của chúng xưa kia, về văn bản chúng đã cho lũ trí nô biên tập lại,
sáng tác và bổ xung thêm các tài liệu giả mạo để biến việc giết dân thành
cứu dân. Các thế hệ sau này đã đành, ngay các thế hệ Việt Nam hiện tại, cùng
với các ngòi bút ngoại quốc "thiếu kiến thức về cộng sản Việt Nam" hoặc bợ
đỡ ác quỷ như Ô-li-vơ-Tốt (Olivier Tođ) hay Bô-oen (Kevin Bowen giám đốc
trung tâm William Joiner Center của University of Massachusetts) đã dựa vào
tài liệu xuyên tạc đó để làm phim ảnh, viết bình luận, soạn tài liệu nghiên
cứu về Việt Nam, hoàn toàn không nhận ra hoặc không dám nhận ra bộ mặt thật
cuộc chiến ở Việt Nam là cuộc chiến của nhân dân Việt Nam chống sự bành
trướng của chủ nghĩa thực dân đỏ Nga-Tàu.
Và, một số học giả, trí
thức Việt Nam, thuộc nhà họ vẹt, đã hỉ hả "trích dẫn, sao chép" lại "tài
liệu, ý kiến" của bộ máy làm hàng giả của Việt gian cộng sản - tức các ban
tuyên giáo và khoa giáo "trung ương" - đã được "tây, đầm hóa" - để cho ra
lò những bài nghiên cứu, những sách, có động cơ đi đêm với quân xâm lược đỏ,
được che bằng cái mặt nạ "khách quan, hàn lâm, quốc tế, khoa học", hiệp đồng
với tụi trí thức tả phái và tụi Việt gian cộng sản nằm vùng (ở hải ngoại),
lợi dụng chiêu bài "tự do ngôn luận, tự do tư tưởng" để đầu độc các thế hệ
trẻ Việt Nam cả trong và ngoài Việt Nam.
Cho nên, tập đoàn Việt
gian cộng sản vẫn đều đều hàng năm cho kỷ niệm ngày Xô-viết Nghê.-tĩnh
(1930-31); ngày thành lập đảng cộng sản Đông đương (3-2-1930), rồi nào là
"Nam kỳ khởi nghĩa" cho đến "tổng tiến công và nổi dậy 1968 (Tết Mậu Thân)",
"đại thắng mùa xuân 30-4-1975" v.v. Có thấy xóa bỏ quá khứ đâu, mà toàn là "quá
khứ máu dân xương lính" cả!
Ngay ông, đặt tôn chỉ,
trên giắy trắng mực đen hẳn hoi, rằng: "Viết theo điều mình nghĩ, bằng
cái đầu "lạnh" của chính mình, không a dua, không nói theo, không bôi đen
hoặc tô hồng, công bằng với cả những người mình lên án"(77) Nhưng, xin
ông đọc lại hai cuốn "Hoa xuyên tuyết" và "Mặt thật" của ông, để thấy rằng,
ngôn ngữ ông dùng hoàn toàn là "ngôn ngữ của bồi bút cộng sản". Thí dụ, tụi
do Hồ, Lê Duẩn cho nằm vùng lại ở miền Nam Việt Nam sau Hiệp định Genève
1954, đã thi hành nghị quyết 15 của đảng Việt gian cộng sản (1-1959) là dùng
bạo lực ở miền Nam Việt Nam được ông thổi lên là những người yêu nước, kể cả
tên sát nhân Bảy Lốp bị bắt quả tang và bị tướng Loan bắn chết, ông cũng gọi
hắn là "người yêu nước". Khi viết về tụi ngụy quân cộng sản thì ông lễ phép:
"một vị thiếu tướng làm việc ở cục tác chiến."(78). Viết về Quân Lực Việt
Nam Cộng Hòa, thì ông hạ bút: "Từ hồi năm 1975, tôi gặp hơn 40 viên tướng
Sài-gòn đi cải tạo."(79) Ông hãy lớn tiếng đọc hai câu của ông mà chúng
tôi trích dẫn bên trên xem có bôi đen, tô hồng và công bằng không? Đấy là
một thí dụ nhỏ để giúp ông thấy được rằng "ông viết dzậy mà không phải dzậy"!!!
Muốn người ta quên quá
khứ, xóa bỏ hận thù để từ đó đặt cơ sở cho việc hòa giải – hòa hợp thì kẻ
gây tội ác phải bằng hành động chứng minh rằng họ ân hận với tội ác đã gây
ra, có biện pháp cụ thể, có lịch trình rõ ràng để sửa sai tiến tới hòa giải.
Điều quan trọng trước nhất là phải thực hiện bình đẳng trong quá trình hòa
giải.
Kêu gọi hòa giải với
thái độ trịch thượng, ngôn ngữ kẻ cả và trục lợi như ông Bùi Tín đã viết
trong hai cuốn "Hoa xuyên tuyết" và "Mặt thật", mà chúng tôi đã trích dẫn,
thì chỉ tốn thì giờ, phí giấy mực, rồi cũng lại "công dã tràng" mà thôi!
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen