Theo nguồn: Hồn-việt.co.uk.online
Vietnam - Buddhist
Nam Nhân (Quân nhân QLVNCH)
Hầu hết Người Việt Nam, khi được sinh ra và cất tiếng khóc đầu đời, chúng ta được nuôi dưỡng và khôn lớn dần bằng dòng sữa ngọt ngào, yêu thương của Mẹ hiền, hòa quyện cùng bao lời ru thật êm đềm, chứa chan tình mẫu tử.
Khi được nâng niu, đong đưa trên đôi cánh tay của Mẹ, những lúc nằm nôi, lim dim đôi mắt đi vào giấc ngủ từ thuở ấu thơ, người dân Việt đã được hun đúc tình tự của dân tộc qua những điệu hát ca dao của cả ba miền đất nước, đầy ắp tình tự quê hương, nghĩa đồng bào, cùng nền đạo lý của nòi giống Việt.
“Ngoan ngoan con nhoẻn miệng cười,
Yêu con, Mẹ tưởng như đời nở hoa...”
“Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời cộng sản mà thương dân lành, ạ à ơi...”
“Cá không ăn muối cá ươn,
Con cãi Cha Mẹ trăm đường con hư”
Hay:
“Công Cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ Mẹ kính Cha
Cho tròn chữ hiều mới là đạo con”.
Và còn nhiều, nhiều lắm trong kho tàng ca dao, tục ngữ đầy tính nhân bản đã luôn được lưu truyền lại tự bao đời của Họ Hồng Bàng.
Từ đó, truyền thống đạo hiếu của dân tộc thấm nhuần vào huyết quản, từng tế bào của con người Việt Nam.
Như bài ca dao “Công Cha như núi Thái Sơn, Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra...” trên, thì con trẻ Việt Nam đã được hun đúc trong tình hiếu đễ, biết kính trọng và ghi nhớ công ơn sinh thành dưỡng dục của Cha Mẹ. Từ đó, thấu hiểu công đức của Ông Bà, Tổ Tiên, để rồi ghi tâm, khắc cốt cùng niềm hãnh diện, tự hào mà tri ân Tiền Nhân đã từng khổ công, hy sinh dựng nước và giữ nước.
Chẳng mấy ai, khi tự nhận mình là người Việt Nam, nhận mình từ dòng Lạc Việt mà không biết đến Tổ Hùng Vương. Nói vậy, để chúng ta phân biệt với tập đoàn Việt-gian buôn dân bán nước trong cái đảng cộng-sản Việt-Nam, hiện đang cai trị trên hơn tám chục triệu đồng bào chúng ta tại quê nhà.
Qua đó, mọi người dân Việt ý thức rằng, mảnh đất hình cong chữ S từ Ải Nam Quan đến tận Mũi Cà Mau, là căn nhà Việt Nam đã trải bao đời của Tiền Nhân, Cha Ông chúng ta đổ mồ hôi, xương máu, công sức đắp bồi mới có. Là con cháu, chúng ta phải luôn ghi nhớ và có bổn phận như bài hát dưới đây:
“Cái nhà là nhà của ta,
Công khó Ông Cha lập ra
Cháu con phải gìn giữ lấy
Muôn năm giữ nước non nhà”
Và luôn luôn ghi khắc:
“Cây có cội, nước có nguồn,
Con người có Tổ có Tông.”
Nên luôn phải nhớ:
“Uống nước nhớ nguồn”
“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”…
Lịch sử cận đại sau hiệp định Geneve 1954, về Việt Nam. Nước Việt Nam Cộng Hòa dưới quyền lãnh đạo của Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm và nền Đệ Nhất Cộng Hòa Việt Nam đã tạo dựng được:
1. Một xã hội ổn định, sau khi nạn sứ quân nhiều vùng đã được dẹp yên. Tuy thực dân Pháp vẫn còn cố gắng ngấm ngầm gây ảnh hưởng qua tay sai của chúng là một số cán bộ, công chức hành chánh và sĩ quan trong quân đội liên hiệp Pháp trước đó, là người gốc Việt. Thêm vào đó, tập đoàn VGCS đã không tuân thủ đúng đắn hiệp định Genève về Việt Nam mà chính chúng đặt bút ký. Nghĩa là phải rút hết những phần tử thuộc đảng Lao Động Việt Nam (tức đảng CSVN), hoặc những ai muốn sống dưới chế độ cộng sản do Hồ chí Minh cầm đầu ra Bắc, mà chúng đã để lại miền Nam tự do một số tay chân, cán bộ của chúng, cùng chôn giấu vũ khí để lần lượt tìm cách phá hoại nền dân chủ non trẻ của nước VNCH, dọn đường cho cuộc xâm lăng nước VNCH như chúng đã thực hiện.
2. Một nền độc-lập tự chủ toàn diện sau khi thực dân Pháp bị buộc phải rút khỏi Việt Nam.
3. Thanh bình, no ấm thực sự so sánh cùng thời với miền Bắc, nước Việt Nam Dân Chủ Cộng-Hòa dưới quyền cai trị của tập đoàn Việt-gian cộng-sản Hồ chí Minh.
4. Dân trí và đời sống người dân lần hồi thăng tiến đến tận thôn làng, xã ấp xa xôi hẻo lánh. (Cải cách điền địa, xóa nạn mù chữ, phát triển Y tế, học đường, xây cất thêm nhiều nơi thờ phượng cho mọi tôn giáo…)
5. Các quốc gia trong vùng đã nể vì với sự phát triển tốt đẹp mọi phương diện trong xã hội của nước Việt Nam Cộng Hòa chỉ trong một thời gian kỷ lục và bao khó khăn đã vượt qua như lược kể ở trên…
Cho tới nay, lịch sử đã chứng minh với nhiều nguồn tài liệu mới, cũ, và đã lần lượt được bạch hóa của các phe “lâm chiến” như Hoa Kỳ, Nga xô, Tàu cộng… người dân trong cũng như ngoài nước đã thấy rõ được những tấm gương thực tế phải noi theo và những tấm gương phản quốc, bán dân hại nước cần phải tránh xa, loại bỏ.
Như vậy, chỉ cần là một thường dân Việt Nam thôi, không cần phải học làu kinh sử, cũng chẳng cần phải giành cho được mảnh bằng tiến sĩ nọ, cử nhân kia mới có thể so sánh được đời sống xã hội và tinh thần của người dân Việt dưới hai thể chế: nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa do Hồ chí Minh, cùng cái đảng CSVN cai trị, và nước Việt Nam Cộng-Hòa dưới sự lãnh đạo của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, bằng thể chế Cộng Hòa cùng thời, thì đen trắng không ai mà không rõ. Thực tế, đến ngay những con vật sống trong hai thể chế của hai miền Nam, Bắc Việt Nam trước 1975 cũng khác xa nhau một trời một vực.
Thực trạng hiện nay tại quê nhà!, sau gần 37 năm CƯỚP trọn quyền cai trị cả nước, tập đoàn VGCS đã cắt đất, nhượng biển cùng hải đảo của Tổ quốc Việt Nam cho Tàu cộng mặc tình thao túng. Đó là chưa kể việc chúng xuất cảng người Việt làm lao nô, nô lệ tình dục từ các cháu gái tám tuổi trở lên tại nhiều quốc gia trên thế giới!!!… Thì công tội, trắng đen, phải trái, yêu nước hay phản quốc chắc những ai là người bình thường thôi, cũng không thể chấm công cho tập đoàn VGCS từ Hồ cho hết thảy đảng viên của cái đảng CSVN được.
Thí dụ: Một kẻ tới một ngã tư đường, thấy một đứa bé chuẩn bị muốn băng qua bên kia đường, hắn liền cầm tay, dắt đứa bé qua đường; sau đó, thay vì để cho cháu bé đi về nhà của nó; kẻ giúp đứa bé qua đường lại bắt nó về nhà của mình, hành hạ và dùng làm việc nhà cho hắn như một nô lệ. Tới đây, thì cái hành động dắt đứa bé qua đường không thể gọi đó là công, cái ơn, là lòng tốt của kẻ ấy được.
Hồ và đồng bọn trong cái đảng CSVN từ đó cho tới nay, chúng vẫn luôn áp dụng chính sách này với toàn dân Việt Nam đấy!
Tương tự như việc Hồ và cái đảng CSVN, đã bất chấp mọi hiệp định mà chúng đặt bút ký trên bàn hội nghị quốc tế, qua sự giám sát của nhiều quan sát viên đại diện các quốc gia khác tham dự. Thế mà, chúng vẫn ngang ngược xua quân xâm lăng nước Việt Nam Cộng Hòa cũng trước sự chứng kiến của quốc tế! (chỉ vì quyền lợi của quốc gia họ mà im lặng đồng lõa cho việc xâm lăng này)!.
Cưỡng chiếm nước VNCH, chúng tự xưng là “giải phóng quân”, “giải phóng miền Nam”. Kể từ đó, lần lượt những gì xảy ra trên đất nước Việt dưới sự cai trị của tập đoàn VGCS cho tới nay, bản chất Việt gian, buôn dân bán nước của chúng đã lộ nguyên hình. Chúng trao đất nước, dân tộc vào tay Tàu cộng!!!
Ngây thơ và nghịch lý thay!, tại hải ngoại, đã có một số nhà “khoa bảng”, nhà văn, nhà báo, làm văn nghệ, truyền thông... vô tình hoặc cố ý làm lợi cho vgsc bằng những luận điệu như: Công và tội của Hồ và cái đảng Việt gian của chúng. Nào là Hồ cũng yêu nước, nhưng đi sai đường.!!!...
Bằng chứng rành rành không thể chối cãi là đơn xin học trường thuộc địa của Pháp sau khi Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Sinh Cung, tức Hồ chí Minh lẩn xuống làm bồi tàu cho Pháp, và vừa đặt chân lên đất “mẫu quốc”.
Và Hồ vì yêu nước nên đã sống độc thân cho đến chết (sic). Thực tế những năm cuối thế kỷ trước cho thấy những bằng chứng Hồ với những hành vi vô luân hết người ngoài, đến cả vợ con của đồng chí của Hồ ra sao. Rồi ngay cả các cháu gái tuổi teen trong cái đám mặt trận giải phóng miền Nam trước đây khi bị đưa ra Bắc thăm Hồ, cũng đã bị cưỡng bức ra sao thì cái mặt nạ của con yêu râu xanh Hồ chí Minh bị rơi xuống như thế nào cả nước đều rõ.
Thế mà hiện nay, bọn chóp bu cầm quyền cai trị tại Việt Nam vẫn ngoan cố bắt dân chúng, lớp trẻ sinh sau đẻ muộn học cái gương của con yêu râu xanh, đại việt-gian bán dân hại nước này.
Còn công CƯỚP trọn quyền lãnh đạo đất nước, để cai trị toàn dân theo ý xâm lăng của ngoại bang và trao lần hồi vào tay kẻ thù truyền kiếp của dân tộc là Tàu cộng. Bằng chứng theo thời gian chúng đã không chối cãi vào đâu được.
Vậy “cái công thống nhất đất nước và tinh thần YÊU NƯỚC” của lũ Việt-gian Hồ chí Minh, Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Sinh Cung và cái đảng CSVN ở đâu?!!!
Cho nên, những hiện tượng phạm pháp, cướp của, giết người, thanh toán nhau vì tiền, vì lợi, vì tình… ở mọi lứa tuổi, mọi tầng lớp trong xã hội, mà nhất là trong lớp trẻ, còn học sinh, sinh viên đã và đang xảy ra hằng bữa trong nước!!!
Mọi hiện tượng trên là chứng minh hùng hồn cho cái kết quả gặt hái được từ chính sách “trồng người”, của cái đảng CSVN và do chính cái miệng của Hồ nói ra...
“Tàn dư” nào, khi chúng đã CƯỚP và cai trị cả miền Bắc hơn nửa thế kỷ qua! Và, “tàn dư” nào, khi cũng chính chúng CƯỚP cả miền Nam gần 37 năm qua?!!! Đó là chưa kể chúng đã giết hại bao nhiêu thanh niên nam nữ miền Nam một cách gián tiếp, sau khi cưỡng chiếm miền Nam, rồi đầy ải lớp tuổi trẻ miến Nam sang chiến trường Campuchia dưới lớp áo “Thanh niên xung phong, bộ đội”. Thực chất nhằm tiêu diệt cho bằng hết những lớp trẻ đã được sinh ra, lớn lên và biết ít nhiều về sự tự do, thanh bình, dân chủ tuy mới chớm nở của nước Việt Nam Cộng Hòa, với tình nhân ái khoan hòa của con cháu Lạc Việt.
Hỡi những con đà điểu bằng cấp đầy mình, hãy ngưng rúc đầu vào cát để tránh bao sự thật rành rành của lịch sử nước nhà, mà hãy mạnh dạn nhìn, nhận biết, mà nói lên tiếng nói chân thật của một con người, của một con dân nước Việt, để cho con cháu học hỏi và tránh lừa bịp của vgcs, của ngoại bang chỉ vì quyền lợi của quốc gia họ... tránh lầm, tránh đi vào vết xe đổ để giành lại quyền lãnh đạo và dẫn dắt con Hồng, cháu Lạc tiến lên trong trào lưu tiến hóa của cả nhân loại.
Là người Việt Nam phải biết tri ân đúng người có công nghiệp dựng nước và giữ nước. Đừng vì trào lưu của lợi lộc cá nhân, lợi lộc của ngoại bang mà hùa theo kẻ đông, kẻ mạnh nhất thời mà ghi công, tri ân bọn việt-gian bán nước hại dân.
Việc tri ân Tiền Nhân đối với các vị anh hùng đã có công lao, hy sinh cho việc xây đắp, vun bồi nền tự chủ, độc lập, cường thịnh của nước nhà, hạnh phúc cho toàn dân cùng sự trường tồn của nòi giống Việt là bổn phận và trách nhiệm không thể thiếu của mọi con dân nước Việt.
Anh quốc, ngày 27 tháng 2 năm 2012
Nam Nhân (Quân nhân QLVNCH)
Đơn xin học trường thuộc địa thực dân Pháp của Nguyễn Tất Thành, (tức Hồ chí Minh)
------------------------------------------
Sau đây là một trong vô số những "chuyện tự kể" của một trong vô số những nô lệ đực cái của tên đại Việt gian bán nước giết dân số một của Dân tộc Việt Nam : Nguyễn Tất Thành - Hồ Chí Minh.
http://ukdautranh-truyensuutam1.blogspot.com/2008/12/ln-gp-bc-h-ti-b-mt-trinh.html
Năm 1964, tôi được cơ quan và Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam cho ra miền Bắc học văn hoá, đi bộ trên 3 tháng vượt Trường Sơn ra Hà Nội. Trường Hành Chính gần Cầu Giấy, Hà Nội là nơi đón tiếp chúng tôi đầu tiên. Năm đó tôi mới 15 tuổi. Bởi vì sống trong vùng tạm chiếm của Mỹ - Diệm nên hiểu biết của tôi về Bác Hồ rất chi là ít ỏi.
Tôi đã sớm giác ngộ cách mạng, đã tham gia làm giao liên hợp pháp cho Thành uỷ, Biệt động thành Đà Nẵng và Huyện uỷ Điện Bàn, Đại Lộc. Cho đến khi lên chiến khu, tôi được ba tôi và các chú trong cơ quan dạy bảo thêm về tiểu sử của "Bác Hồ" - nhà ái quốc vĩ đại của dân tộc ta. Phải lúc bấy giờ " Bác " như là thần thánh trong đầu tôi. Trước khi tôi ra miền Bắc, ba mẹ tôi ôm tôi ngồi trên chõng tre căn dặn : “Con ơi, ra đến miền Bắc nếu được gặp Bác Hồ, con nói ba mẹ và gia đình mình cũng như các cô chú trong cơ quan gởi lời thăm sức khoẻ của Bác. Con phải cố gắng học thật tốt để sau này về phụng sự quê hương nghe con”. Lúc đó tôi chỉ biết im lặng.
Tôi đã sớm giác ngộ cách mạng, đã tham gia làm giao liên hợp pháp cho Thành uỷ, Biệt động thành Đà Nẵng và Huyện uỷ Điện Bàn, Đại Lộc. Cho đến khi lên chiến khu, tôi được ba tôi và các chú trong cơ quan dạy bảo thêm về tiểu sử của "Bác Hồ" - nhà ái quốc vĩ đại của dân tộc ta. Phải lúc bấy giờ " Bác " như là thần thánh trong đầu tôi. Trước khi tôi ra miền Bắc, ba mẹ tôi ôm tôi ngồi trên chõng tre căn dặn : “Con ơi, ra đến miền Bắc nếu được gặp Bác Hồ, con nói ba mẹ và gia đình mình cũng như các cô chú trong cơ quan gởi lời thăm sức khoẻ của Bác. Con phải cố gắng học thật tốt để sau này về phụng sự quê hương nghe con”. Lúc đó tôi chỉ biết im lặng.
Thật là vinh dự biết bao cho bản thân, gia đình và quê hương chúng tôi, tôi có tên trong danh sách gặp Bác Hồ. Đó là lúc 17 giờ ngày 30/08/1964. Sau khi ăn cơm chiều về có lệnh tập trung, bác Tố-Hữu, người phụ trách chung, nói : “Các cháu có danh sách sau đây ở lại cùng với anh Hanh phụ trách đội thiếu niên tiền phong”. Bác Hữu đọc : “… Lập, Lộc, Dung (con bác Nguyễn Hữu Thọ), Đệ, Hoà (Khánh Hoà), Độ, Đâu và Thanh, Kiến (QNĐN)”. Bác Hữu nói : “Các cháu chuẩn bị tư trang, sau 20 phút tập trung lên xe và được đi gặp Bác Hồ”. Nghe vậy, tất cả chúng tôi có tên trong danh sách reo ầm cả lên làm vang dội cả phòng. Trong lòng ai nấy đều phấn khởi chạy về phòng thay áo quần, quàng khăn đỏ, chải đầu tóc gọn gàng rồi chạy xuống cầu thang (lúc đó chúng tôi ở tầng 3 nhà A1 của Trường hành chính Hà Nội). Xuống khỏi cầu thang chúng tôi thấy có 4 xe đậu trước cửa, 2 xe Vônga - 1 xe màu đen, 1 xe màu cà phê sữa - và 2 xe com măng ca màu rêu. Tôi nhanh chân nhảy lên chiếc xe Vônga ở gần cùng với Ba Đen và anh Hanh phụ trách. Đoàn chúng tôi gồm 16 người lên xe đầy đủ. Chiếc xe từ từ lăn bánh rẽ tay trái đến cầu Giấy đi thẳng đường đê Bưởi rồi rẽ phải vào đường Hoàng Hoa Thám, đến đường Hùng Vương chạy từ từ và dừng lại. Một chú công an mở cổng và đoàn chúng tôi đi bộ vào dọc theo con đường rải đá sỏi nhỏ, hai bên trồng nhiều cây cảnh đều và gọn đẹp.
Gần đến nhà khách, chúng tôi thấy xuất hiện ông già mặc bộ đồ kaki màu xám với đôi dép cao su đen đang từ từ đi ra nở nụ cười phúc hậu. Bỗng anh Hanh và tất cả chúng tôi reo lên : “Bác Hồ !” rồi thi nhau chạy đến ôm chầm lấy Bác. Chúng tôi tranh nhau ôm chặt lấy Bác, còn Bác thì xoa đầu và vỗ lưng chúng tôi rồi Bác dẫn chúng tôi cùng đi vào nhà và bước lên cầu thang tầng 2. Chúng tôi ríu rít như đàn chim được tụ về tổ ấm. Lên khỏi cầu thang rẽ tay phải đi vào phòng họp mặt, lúc đó chúng tôi và các chú, các bác đi cùng với Bác ngồi vào từng ghế quây quần xung quanh chiếc bàn lớn. Câu đầu tiên Bác nói : “Dân chố gộ có mặt đây không ?” (ý nói vui người dân QNĐN). Bạn Dung ngồi gần chọc nách và nói “có ạ”. Bác nói tiếp : “Dân dưa cải mắm cái có không ?” (ý nói chỉ người địa phương Quảng Ngãi), tất cả chỉ qua phía Ba Đen (người dân tộc Tây Nguyên) Ba-Đen nói “có ạ”. Bác lại nói : “Dân đầu gấu (đầu gối chân) có không ?” (ý nói người quê ở Phú Yên, Khánh Hoà, Bình Thuận). Tất cả chúng tôi rất khó chịu với sự giả tiếng và hỏi một cách kỳ cục của Bác, Sau đó Bác chỉ qua phía bạn Hoà, rồi Bác nói tiếp : “Các cháu ăn mích chính ích ích thôi nghen” (ý nói quê ở Nam Bộ). Tất cả lại chúng tôi lại không biết Bác nói gì nữa, sao bác dễu dỡ quá vậy, những gì tôi học được về Bác khi còn ở miền Nam hoàn toàn ngược lại khi tôi gặp con ngươì bác thật sự.
Bác nói : “Hôm nay là ngày vui mà Bác cháu chúng ta gặp nhau như vậy chúng ta lại hát bài Kết đoàn”. Bác vẫy tay bắt nhịp cùng chúng tôi, hội trường lúc này ngày càng tươi vui náo nhiệt. “Kết đoàn chúng ta là sức mạnh, kết đoàn chúng ta là sắt gang ...”. Khi mà chúng tôi say sưa hát thì bác đi bóp vai những đứa con gaí, tới chổ tôi thì bác không những xoa lưng tôi mà bac còn để cho bàn tay đi xuống hai bờ mông của tôi xoa xoa bóp bóp làm cho tôi thâý rất là khó chịu, nhưng tôi không dám lên tiếng đành đứng yên chịu thôi. Trước mắt chúng tôi là bánh cức chó và kẹo bột cám ngào đường và nước chè xanh mà Bác cho dọn sẵn, Bác nói : “Mời các cháu cùng ăn với các bác cho vui”. Nói xong, Bác giới thiệu với chúng tôi : “Bác là Hồ Chí Minh, còn đây là bác Phạm Văn Đồng, người dưa cải đấy ! Và đây là bác Trường Chinh, bác Võ Nguyên Giáp, bác Lê Thanh Nghị, các bác ở Bộ Chính Trị hôm nay cũng có mặt với các cháu”. Bác đang nói thì thấy một ông già từ từ đi vào, miệng cười, vừa đi vừa vỗ tay, Bác Hồ giới thiệu luôn : “Đây là bác Tôn của các cháu”, cả phòng lại vỗ tay một lần nữa. Bác đi đến từng người trong chúng tôi và ôm hôn mỗi người một cái.
Gần đến nhà khách, chúng tôi thấy xuất hiện ông già mặc bộ đồ kaki màu xám với đôi dép cao su đen đang từ từ đi ra nở nụ cười phúc hậu. Bỗng anh Hanh và tất cả chúng tôi reo lên : “Bác Hồ !” rồi thi nhau chạy đến ôm chầm lấy Bác. Chúng tôi tranh nhau ôm chặt lấy Bác, còn Bác thì xoa đầu và vỗ lưng chúng tôi rồi Bác dẫn chúng tôi cùng đi vào nhà và bước lên cầu thang tầng 2. Chúng tôi ríu rít như đàn chim được tụ về tổ ấm. Lên khỏi cầu thang rẽ tay phải đi vào phòng họp mặt, lúc đó chúng tôi và các chú, các bác đi cùng với Bác ngồi vào từng ghế quây quần xung quanh chiếc bàn lớn. Câu đầu tiên Bác nói : “Dân chố gộ có mặt đây không ?” (ý nói vui người dân QNĐN). Bạn Dung ngồi gần chọc nách và nói “có ạ”. Bác nói tiếp : “Dân dưa cải mắm cái có không ?” (ý nói chỉ người địa phương Quảng Ngãi), tất cả chỉ qua phía Ba Đen (người dân tộc Tây Nguyên) Ba-Đen nói “có ạ”. Bác lại nói : “Dân đầu gấu (đầu gối chân) có không ?” (ý nói người quê ở Phú Yên, Khánh Hoà, Bình Thuận). Tất cả chúng tôi rất khó chịu với sự giả tiếng và hỏi một cách kỳ cục của Bác, Sau đó Bác chỉ qua phía bạn Hoà, rồi Bác nói tiếp : “Các cháu ăn mích chính ích ích thôi nghen” (ý nói quê ở Nam Bộ). Tất cả lại chúng tôi lại không biết Bác nói gì nữa, sao bác dễu dỡ quá vậy, những gì tôi học được về Bác khi còn ở miền Nam hoàn toàn ngược lại khi tôi gặp con ngươì bác thật sự.
Bác nói : “Hôm nay là ngày vui mà Bác cháu chúng ta gặp nhau như vậy chúng ta lại hát bài Kết đoàn”. Bác vẫy tay bắt nhịp cùng chúng tôi, hội trường lúc này ngày càng tươi vui náo nhiệt. “Kết đoàn chúng ta là sức mạnh, kết đoàn chúng ta là sắt gang ...”. Khi mà chúng tôi say sưa hát thì bác đi bóp vai những đứa con gaí, tới chổ tôi thì bác không những xoa lưng tôi mà bac còn để cho bàn tay đi xuống hai bờ mông của tôi xoa xoa bóp bóp làm cho tôi thâý rất là khó chịu, nhưng tôi không dám lên tiếng đành đứng yên chịu thôi. Trước mắt chúng tôi là bánh cức chó và kẹo bột cám ngào đường và nước chè xanh mà Bác cho dọn sẵn, Bác nói : “Mời các cháu cùng ăn với các bác cho vui”. Nói xong, Bác giới thiệu với chúng tôi : “Bác là Hồ Chí Minh, còn đây là bác Phạm Văn Đồng, người dưa cải đấy ! Và đây là bác Trường Chinh, bác Võ Nguyên Giáp, bác Lê Thanh Nghị, các bác ở Bộ Chính Trị hôm nay cũng có mặt với các cháu”. Bác đang nói thì thấy một ông già từ từ đi vào, miệng cười, vừa đi vừa vỗ tay, Bác Hồ giới thiệu luôn : “Đây là bác Tôn của các cháu”, cả phòng lại vỗ tay một lần nữa. Bác đi đến từng người trong chúng tôi và ôm hôn mỗi người một cái.
Đến lượt tôi được Bác hôn vào môi tôi một cách say đắm lưỡi của bác còn thò vào miệng tôi ngoáy ngoáy, ngay lập tức tôi nhổm dậy và né khuôn mặt tôi qua một bên. Lúc này tôi muốn nói về tình cảm gia đình tôi, quê hương tôi với Bác nhưng bàn tay của bác không chịu dừng lại sau bờ mông của tôi, còn tôi thì nghẹn ngào và mắc cỡ rôì Bác lướt qua bạn bên cạnh. Tự dưng tôi chảy nước mắt, tôi thấy Bác Hồ này có gì kỳ cục quá không giống như bác hồ mà chúng tôi học được trong miền Nam ... Bác nói : “Bây giờ có cháu nào đứng lên hát cho các chú và các bác ở đây nghe một bài nào ?”. Lúc này các bạn nhìn lẫn nhau vì đột ngột quá và thấy mắc cỡ không ai chuẩn bị kịp. Sau đó, anh Hanh chỉ Dung hát một bài. Bạn Dung hát : “Ngày con mới ra miền Bắc con còn bé xíu như là cái hạt tiêu ...”, hát xong Dung nhận được một tràng vỗ tay khích lệ. Đến bạn Hoà mạnh dạn đứng lên hát bài : “Vui họp mặt. Từ ngàn phương về đây cùng nhau đoàn kết cùng đi tới tương lai ...”, lại một tràng vỗ tay khích lệ nữa vang lên. Sau đó Bác nói : “Bác đại diện các chú ở đây căn dặn các cháu mấy điều. Bác biết các cháu ngồi đây là ở khắp các địa phương của miền Nam, Bác muốn gặp tất cả các cháu cũng như gia đình của các cháu và toàn thể đồng bào miền Nam song điều kiện chưa cho phép, đất nước đang bị chia cắt nhưng các cháu tin tưởng một ngày không xa Tổ Quốc ta được thống nhất, gia đình chúng ta được sum họp, Bác sẽ có điều kiện đi thăm hỏi. Các cháu viết thư hoặc nhắn tin cho gia đình là Bác và các chú ở đây gửi lời thăm gia đình và bạn bè các cháu ở miền Nam”. Một tràng vỗ tay nữa lại vang lên trong không khí trang nghiêm và ấm cúng. Bác Hồ nói tiếp : “Các cháu đã ra đến miền Bắc xã hội chủ nghĩa rồi đấy. Bác mong các cháu ngoan, học giỏi để xứng đáng là cháu ngoan của Bác. Các cháu là những " hạt giống đỏ " của đồng bào miền Nam gửi ra đây học tập cho nên phải làm sao cho xứng đáng với lòng mong mỏi đó. Bác chúc các cháu ngoan, khoẻ, vui và học tập thật giỏi”. Nói xong, Bác Hồ quay qua bên cạnh hỏi : “Các chú có ý kiến chi không ?” (ý hỏi ý kiến các bác trong Bộ Chính trị có mặt lúc đó). Các bác đều không nói thêm và tán thành ý kiến với Bác. Bác nói tiếp : “Bây giờ các cháu xuống dưới xem phim”. Chúng tôi đứng lên và đi xuống với Bác, bạn thì đi cạnh bác Tôn, bạn thì đi cạnh bác Đồng, bác Duẩn, bác Chinh, bác Giáp, bác Nghị ...
Vào phòng chiếu phim ở tầng 1, Bác chiêu đãi bộ phim thiếu nhi miền Nam đánh Mỹ (phim hoạt hình). Lúc đó tự nhiên tôi thấy vinh dự đến lạ kỳ, một niềm vui khó tả, Bác Hồ ngồi cạnh tôi bác ôm chặc tôi, một tay choàng qua vai tôi và xoa xoa lên ngực tôi bộ ngực mớí lớn của một cô gái miền Nam.
Khi đèn phòng bật sáng Bác hỏi về gia đình tôi và cuộc hành trình của tôi đi bộ vượt Trường Sơn hơn 3 tháng như thế nào kể cho Bác nghe. Bác xoa đầu và hôn lên trán tôi hai cái rất lâu, tôi nhớ rất kỹ, tôi kể sơ về hoạt động giao liên của tôi cho Bác nghe và nhớ đến lời căn dặn của ba mẹ tôi cùng các chú trong cơ quan, ba tôi ở chiến khu Đại Lộc QNĐN thế nào. Ngồi một lúc, Bác đi qua bên con Hoa, Con Lan và tôi thâý bàn tay của bác cũng không bao giờ chịu làm biếng.
Đêm hôm đó tôi được một chị thư ký của bác nói nhỏ cho tôi biết là tôi hân hạnh được bác muốn cho gặp riêng bác, có những chuyện bác muốn hỏi tôi nhưng vì sáng nay đông quá bác không tiện. Khi tôi cùng chị Nhàng đi tớí chổ Bác ở thì tôi được chị Nhàng dẫn đi tắm rữa sạch sẽ và chị Nhàng nhìn tôi trong đôi mắt u buồn và tội nghiệp. Tôi được chị Nhàng dẫn đi qua môt hành lang, và tới phòng ngủ của bác, chị Nhàng gõ cữa 3 tiếng cánh cửa mở ra, chị Nhàng bảo tôi đi vào và chị xoay lưng bỏ đi. Khi tôi vào, Bác ôm chầm lấy tôi hôn môi tôi, hai tay bác xoa nắn khắp người tôi, Bác bóp 2 bờ ngực nhỏ của tôi, bác bóp mông tôi, bác bồng tôi lên thiều thào vào trong tai tôi :
- Để bác cấy hạt giống đỏ cho cháu, cháu mang về miền Nam cho bác nhé.
Bác bồng tôi lên gường hai tay bác đè tôi ra và lột áo quần tôi, Bác như một con cọp đói mồi. Sau một hồì kháng cự tôi biết mình không thể nào làm gì hơn nên đành nằm xui tay ... Hai hàng lệ một cô gái miền Nam vừa tròng 15 tuổi đã bị bác cướp đi mất cái trong trắng.
- Để bác cấy hạt giống đỏ cho cháu, cháu mang về miền Nam cho bác nhé.
Bác bồng tôi lên gường hai tay bác đè tôi ra và lột áo quần tôi, Bác như một con cọp đói mồi. Sau một hồì kháng cự tôi biết mình không thể nào làm gì hơn nên đành nằm xui tay ... Hai hàng lệ một cô gái miền Nam vừa tròng 15 tuổi đã bị bác cướp đi mất cái trong trắng.
Những đêm sau mấy đứa con gái khác cũng được dẫn đi như tôi, tôi biết là chuyện gì sẽ xảy ra với chúng, nhưng chúng tôi không ai dám nói vớí ai lời nào. Và qua cái chết của con Lành và con Hoà thì những ngày sau đó chúng tôi sống trong hoang mang và sợ sệt không biết là khi nào tới phiên của mình.
Cho đến khi thống nhất nước nhà, ba mẹ tôi không còn nữa, đã hy sinh cho độc lập dân tộc song họ hàng tôi vẫn vui lòng bởi vì tôi đã thay mặt gia đình và các cô chú trong cơ quan cũng như bạn bè tôi được vinh dự gặp Bác Hồ. Nhưng có ai biết được rằng sau cái gọi là vinh danh gặp bác hồ là chuyện gì xảy ra đâu. Kể cã chồng tôi khi hỏi tới trinh tiêt' của tôi, tôi cũng không dám nói vì anh ấy là một đảng viên cao cấp là một người lảnh đạo của tỉnh QNDN. Tôi chỉ nói là khi đi công tác tôi bị bọn ngụy quân bắt tôi và hảm hiếp tôi, chứ làm sao tôi dám nói tôi bị hảm hiếp lúc mơí 15 tuổỉ và bị hảm hiếp ngay phủ chủ tịch và chính là " Bác hồ " hảm hiếp tôi cho chồng tôi nghe.
Bây giờ ngồi đây tự điểm mặt lại trong số chúng tôi được vinh dự gặp Bác Hồ hơn 40 năm trước đây, chúng tôi đều trưởng thành, ngôì ngậm nguì nhớ laị những đứa bỏ xác laị trong phủ chủ tịch và không bao giờ về lại được miền Nam. Tự nghĩ lại, chúng tôi thấy rất thấm thía lời Bác Hồ đã dạy : “Bác sẽ cấy những hạt giống đỏ của của bác cho đồng bào miền Nam”.
Cho đến khi thống nhất nước nhà, ba mẹ tôi không còn nữa, đã hy sinh cho độc lập dân tộc song họ hàng tôi vẫn vui lòng bởi vì tôi đã thay mặt gia đình và các cô chú trong cơ quan cũng như bạn bè tôi được vinh dự gặp Bác Hồ. Nhưng có ai biết được rằng sau cái gọi là vinh danh gặp bác hồ là chuyện gì xảy ra đâu. Kể cã chồng tôi khi hỏi tới trinh tiêt' của tôi, tôi cũng không dám nói vì anh ấy là một đảng viên cao cấp là một người lảnh đạo của tỉnh QNDN. Tôi chỉ nói là khi đi công tác tôi bị bọn ngụy quân bắt tôi và hảm hiếp tôi, chứ làm sao tôi dám nói tôi bị hảm hiếp lúc mơí 15 tuổỉ và bị hảm hiếp ngay phủ chủ tịch và chính là " Bác hồ " hảm hiếp tôi cho chồng tôi nghe.
Bây giờ ngồi đây tự điểm mặt lại trong số chúng tôi được vinh dự gặp Bác Hồ hơn 40 năm trước đây, chúng tôi đều trưởng thành, ngôì ngậm nguì nhớ laị những đứa bỏ xác laị trong phủ chủ tịch và không bao giờ về lại được miền Nam. Tự nghĩ lại, chúng tôi thấy rất thấm thía lời Bác Hồ đã dạy : “Bác sẽ cấy những hạt giống đỏ của của bác cho đồng bào miền Nam”.
Huỳnh Thị Thanh Xuân Quảng Nam - Đà Nẵng 02/09/2005
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen